MIẾNG DA LỪA - Trang 297

- Thưa ông, tôi đã đỗ tú tài trường bắn Lepage ở Paris, và đỗ tiến sĩ ở

nhà Lozès, ông vua kiếm thuật.

- Ông còn thiếu một bằng nữa cần phải giật lấy - Valentin đáp - ông hãy

đọc Phép tắc xã giao, ông sẽ trở thành quý tộc hoàn toàn.

Lúc đó đám thanh niên, mỉm cười hay yên lặng bỏ bàn bi-a tới. Những

người đánh bạc khác cũng để ý, bỏ quân bài xuống để nghe cuộc cãi cọ làm
hứng thú cuộc vui của họ. Một mình giữa đám người thù địch đó. Raphaël
cố giữ bình tĩnh để khỏi làm điều gì sơ suất; nhưng, vì địch thủ của anh đi
tới một lối châm chọc mà sự lăng nhục được che đậy dưới một hình thức rất
sắc cạnh và ý vị, anh liền trịnh trọng trả lời hắn: - Thưa ông, ngày nay
không được phép tát một người, nhưng tôi không biết dùng lời nói nào để
phỉ báng một thái độ hèn hạ đến như thái độ của ông.

- Thôi? Thôi? Ngày mai hai ông sẽ phân bua với nhau, - nhiều gã thanh

niên len vào giữa hai tay đối thủ mà nói.

Raphaël bước ra khỏi phòng khách, với danh nghĩa là người khiêu chiến,

sau khi đã nhận gặp nhau gần lâu đài Bordeau, trong một cánh đồng cỏ nhỏ
dốc thoai thoải, gần bên con đường cái mới mở mà kẻ thắng trận có thể theo
đó đi tới Lyon. Raphaël nhất thiết phải hoặc nằm tại giường hoặc rời bỏ
Aix. Xã hội đã thắng. Hôm sau đúng tám giờ sáng, đối thủ của Raphaël,
cùng đi với hai nhân chứng và một thầy thuốc phẫu thuật tới đấu trường
trước tiên.

- Ở đây thoải mái lắm, trời đẹp thế này đánh nhau thì tuyệt, - hắn vui vẻ

kêu lên, nhìn vòm trời xanh biếc, nước hồ và núi đá không chút thầm lo vì
ngờ vực cũng như vì chết chóc.

- Nếu tôi bắn nhằm vai hắn, hắn nói tiếp, tôi sẽ bắt hắn phải nằm giường

đến một tháng không, hở bác sĩ?

- Ít nhất là thế, - viên thầy thuốc phẫu thuật đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.