MIẾNG DA LỪA - Trang 310

Buổi sáng hôm sau, Raphaël leo núi đá lên ngồi trong một hốc đầy rêu,

từ đó anh có thể nhìn thấy con đường nhỏ đi từ Suối đến nhà anh ở. Dưới
chân núi anh trông thấy Jonathas lại nói chuyện với chị người Auvergne!
Một phép tinh quái khiến anh hiểu được những cái lắc đầu, những cử chỉ
tuyệt vọng, cái ngây ngô buồn thảm của người đàn bà đó, và qua gió thoảng
và sự yên lặng, dường như anh nghe thấy cả những lời nói ác hại của chị...
Kinh hoảng, anh trốn lên trên những đỉnh núi cao hơn và ở đó cho tới chiều,
mà không sao xua đuổi được những tư tưởng bi đát khốn khổ thức dậy
trong lòng anh do sự quan tâm tai ác của người ta đối với anh. Bỗng nhiên,
người đàn bà xứ Auvergne sừng sừng đứng trước mặt anh như một cái bóng
trong ánh chiều; do sự tưởng tượng kỳ quặc của thi sỹ, anh thấy chiếc váy
ngắn sọc đen và trắng của chị mơ hồ giống như bộ xương khô của một thây
ma.

- Sương chiều đã xuống đấy, ông ạ, - chị ta bảo anh. Nếu ông cứ ở đây

thì rồi chẳng khác gì một quả chín nẫu mất, ông nên về nhà. Sương độc
lắm, mà ông thì từ sáng đến giờ chẳng ăn gì cả.

- Trời đánh, - anh thét lên, - mụ phù thủy, tôi yêu cầu mụ để mặc tôi

muốn sống thế nào thì sống nếu không thì tôi xéo khỏi nơi đây. Sáng nào
cũng đào lỗ cho người ta chưa đủ à, hay muốn chôn ngay tối nay!

- Đào lỗ cho ông à? Thưa ông, lỗ ở đâu chứ? Bọn tôi thì muốn ông cứ

khỏe như cụ cố chúng tôi ấy chứ, sao lại đào lỗ? Lỗ à? Chúng ta ai cũng
xuống lỗ cả thôi, chẳng muộn gì.

- Thôi đi, - Raphaël nói.

- Ông víu vào tay tôi, ông ạ.

- Mặc tôi!

Cái tình cảm mà con người khó chịu nổi nhất là lòng thương hại, nhất là

khi người ta đáng được thương hại thật sự. Sự căm hờn là một liều thuốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.