dàng của khuôn mặt thần thánh phút chốc tác động tới anh. Một hương
thơm nào tự thinh không tỏa xuống làm tiêu tan những giày vò tàn khốc
thiêu đốt đến xương tủy anh. Đầu Chúa Cứu thế dường như nhô ra ngoài
bóng tối hình dung bằng một nền đen; một vòng hào quang rực sáng chung
quanh mớ tóc mà ánh sáng tưởng như từ đó phát ra; dưới trán, dưới da thịt,
cả một niềm tin mãnh liệt toát ra từ mỗi nét, qua những làn cảm khí thấm
thía: từ cặp môi đỏ thắm vừa vang lên tiếng nói của sự sống, và khách xem
tìm trong không cái âm hưởng linh thiêng, anh hỏi ở sự yên lặng những ngụ
ý tuyệt diệu, anh lắng nghe tiếng đó trong tương lai, anh tìm nó trong những
bài học của quá khứ. Kinh Phúc âm được diễn tả bằng cái bình dị của cặp
mắt tôn quý kia trong đó những tâm hồn rối loạn vào ẩn náu; sau hết toàn
bộ giáo lĩnh của người bộc lộ ở một nụ cười dịu hiền và lộng lẫy. Nó dường
như nói lên lời huấn thị này thâu tóm cả đạo lý: Hãy thương yêu nhau! Bức
họa đó giục một lời cầu nguyện, khuyên sự khoan dung, dập tắt lòng vi kỷ,
thức dậy những đức hạnh còn nằm yên. Cũng như âm nhạc dễ làm say mê,
tác phẩm của Raphaël nhất thiết lôi cuốn anh vào hứng thú của những hồi
tưởng và bị chinh phục hoàn toàn, người ta quên mất họa sĩ. Uy lực của ánh
sáng lại tác động thêm vào tác phẩm kỳ diệu đó; thỉnh thoảng, dường như
cái đầu vươn lên cao xa, vừa áng mây nào đó.
- Tôi đã đắp lên bức tranh này bao nhiêu tiền vàng - lão bán hàng lạnh
lùng nói.
- Chà, thế thì phải chết thôi, - chàng trai thốt lên, và bừng khỏi một cơn
mê và điều tâm tư cuối cùng đã kẻo anh trở lại cái số mệnh đã định của anh,
qua những suy diễn lần lần, rời anh khỏi mối hy vọng cuối cùng mà anh đã
bám lấy.
- Ái chà! Té ra ta nghi ngờ anh là có lý! - Lão già vừa đáp vừa nắm lấy
hai cổ tay chàng trai, siết chặt bàn tay như một gọng kìm.
Chàng lạ mặt rầu rĩ mỉm cười vì sự lầm lẫn đó và dịu dàng nói: