MIẾNG NGON HÀ NỘI - Trang 34

° ° °

Nhưng có một thứ bánh đúc được người ta mến nhất không những ăn

ngon miệng lại rẻ tiền nữa, là bánh đúc chấm tương.

Thứ bánh này quấy ở nồi xong được múc vào trong những cái đĩa đàn to

bằng bàn tay đứa trẻ, đến khi nguội và ráo, người ta bóc ra rồi tãi trên mẹt
lót lá chuối để đem bán một đồng vài bốn chiếc cho khách hàng.

Bánh trông mịn mặt, chung quanh mỏng, giữa phồng trông như da thịt

mát rợi của người đàn bà đẹp vừa mới tắm. Cắn một miếng thật ngọt, rồi
vừa nhai vừa ngẫm nghĩ, ta thấy rằng ta đã tạo hạnh phúc lạ lùng cho khẩu
cái của ta! Nó ngầy ngậy mà không béo, giòn vừa vừa thôi, mà lại thoang
thoảng một mùi nồng rất nhè nhẹ của nước vôi. Song le, tất cả những công
trình trác tuyệt đó có nghĩa gì đâu, nếu hạnh phúc đó không được chấm vào
một chén tương nhỏ hạt, vàng sánh, dìu dịu, ngọt lừ.

Tương của những hàng bánh đúc, cũng như nước chấm của những hàng

bánh cuốn, được pha mầu nhiệm lắm - ờ, lạ thật, làm sao ở nhà muốn khổ
công làm tương đến thế nào cũng không thể ngon được như tương của
những bà hàng bánh đúc?

Ai thích ăn cay, có thể dầm vào tương ấy một ít ớt cho nổi vị, mà nếu

đôi khi muốn đậm đà hơn, có một hai miếng đậu rán để nguội xé ra từng
miếng nhỏ điểm vào cũng không hại gì.

Đậu mềm, tương dịu ngọt, bánh đúc mỡ màng, cầm tay mà ăn vào một

buổi trưa hè thanh nhã, xa xa có tiếng ve kêu rền rền - không, tôi đoan chắc
với ông rằng: ta có thể ăn như thế mãi mà không biết chán.

Nhưng bánh đúc ngô - mà ta vẫn gọi là “rùa vàng” - làm bằng ngô xay

thành bột, và cũng có nước vôi, thì ăn có lạ miệng thật đấy, nhưng bứ và
chóng chán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.