MIẾNG NGON HÀ NỘI - Trang 41

nhân, săng ti-y. Nhưng lạ lắm, thưa bà, cái bánh xuân cầu của ta nó ngon
đáo để là ngon - nếu tôi được phép dùng một danh từ hơi phàm phu một
chút, tôi phải bảo là ngon “da rít”!

Đó là cái ngon của da thịt cô gái quê đẹp mê mệt, đẹp lành mạnh, lâm li

trong khi bao cái ngon khác là, cái ngon của cô gái tỉnh thành xanh xao và
bịnh hoạn chỉ được cái môi tô son đẹp và bộ áo may vừa khít với một giá
đắt tiền!

Cầm lấy một miếng bánh mà thưởng thức! Lấy lưỡi đẩy một miếng lên

khẩu cái, bạn sẽ thấy bánh reo lên nhè nhẹ, tan ra nhè nhẹ; dư vị của mật
quyện lấy đầu lưỡi ta; cái béo, cái ngậy cùng với cái ngọt, cái bùi vuốt be
hầu đầu ta và đem lại cho ta cảm giác đương nghe thấy trong lòng dạo lên
một bản nhạc có tiếng đồng chen tiếng sắt.

Thực vậy, có người cho mật có ý “ngọt sắc” nên thắng đường trắng rưới

lên trên bánh và cho là ăn thế thanh hơn. Không được, không thể được. Ăn
như thế, cái bánh sẽ tẻ ngay, mà trông vào đĩa bánh, người ta cảm thấy trơ
trẽn, không có cái duyên dáng đậm đà, quyến rũ. Ăn chiếc bánh rưới mật,
cái ngon ngọt có ý triền miên, y như thể đọc hết bài Trường Hận Ca của
Bạch Lạc Thiên mà ta vẫn còn phảng phất thấy đâu đây cái buồn lả lướt của
đức vua Đường thương nhớ người đẹp họ Dương.

Ăn mà không có dư vị, chán lắm! Mà thưởng thức cái bánh xuân cầu

này cũng không thể ăn nhanh. Việc đó cũng chẳng có gì lạ, bởi vì phàm
thức gì ngon và đẹp ở đời, cũng phải thưởng thức từ từ, chầm chậm, vội vã
thì phí quá.

° ° °

Ăn một bữa cơm thịnh soạn, rồi bắc cái ghế ngồi dưới bông đào ngày

Tết, nhởn nha ăn mấy miếng bánh xuân cầu, bạn sẽ thấy bao nhiêu cái béo
ngậy tan đi như một kỳ tích nên thơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.