Một chiều mưa phiêu phiêu ở chốn đồng ruộng căm căm gió rét, không
đi chơi đâu được, mà trải một cái chiếu lên thềm gạch ngô, đưa cay vài chén
tửu, trước mặt có một mâm thịt chó làm đủ các món: chả, tái, cary, dựa
mận, chạo, nem... riêng cứ trông thôi, ta cũng đã thấy lòng phiêu phiêu như
mở hội rồi.
Thịt luộc đỏ tươi, bì vàng màu da đồng, đặt bên cạnh đĩa rau húng chó;
vài dĩa riềng thái mỏng tanh; chả nướng, béo ngậy, màu cánh gián; đĩa bún
trắng bong nằm cạnh những bát hầm dựa mận màu hoa sim; những liễn xào
nấu với chuối “chưa ra buồng” thái con bài; những đĩa dồi tươi hơn hớn,
miếng thì trắng, miếng thì hồng, miếng thì tím lợt, đôi chỗ lại điểm những
nhát hành xanh màu ngọc thạch... tất cả tiết ra một mùi thơm làn lạt như
mùi hoa đồng thảo lại ngồn ngộn như mùi thịt gái tơ... xin hỏi có ai mà chịu
được, không thưởng thức một hai miếng làm duyên?
Người chưa ăn bao giờ ăn thử một miếng lại muốn ăn hai, còn người đã
biết ăn rồi thì phải nói rằng trông thấy thịt chó mà không được ăn thì buồn
bã ủ ê, nếu không muốn nói là bủn rủn chân tay, bắt chán đời muốn chết.
Thôi, hãy xếp mọi thứ ưu phiền lại, cầm đũa “làm” mấy miếng đi, người
anh em! Xin mời! Rượu này là thứ rượu sen cất ở Tây Hồ nhưng không
xóc, uống vào một tợp mà như uống cả một làn sen ngào ngạt của Hồ Tây
ngạt ngào vào bụng.
Nhắm một miếng dồi, lại đưa cay một tợp rượu, rồi khẽ lấy hai ngón tay
nhón một ngọn rau húng điểm vào một vị hăng hăng, man mát cho tất cả cái
bùi, cái béo, cái cay, cái mát, cái hăng quyện lấy nhau, anh sẽ nói với tôi
cảm tưởng của anh ra thế nào... Quả vậy, nếu sau này, người ta chết xuống
âm phủ mà không có dồi chó để ăn thì âu cũng là một mối hận thiên thu mà
ta cần phải đề phòng ngay tự giờ.
Oc chó có tiếng là ngon, nhưng có ý vị, càng ăn càng thấy ngon thì
chính là dồi chó. Sao mà lại có những người có óc vĩ đại lại đi nghĩ ra được