MIẾNG NGON HÀ NỘI
MIẾNG NGON HÀ NỘI
Vũ Bằng
Vũ Bằng
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Chương 14: Thịt Cầy
Chương 14: Thịt Cầy
Đã định không nói, nhưng không nói không chịu được. Ờ mà nếu ca
tụng thịt cầy mà mang tiếng là thiếu văn minh thì mình cũng đành chịu cái
tiếng thiếu văn minh vậy, chớ nói đến miếng ngon Hà Nội mà không nói
đến thịt cầy, người ta quả là thấy thiếu thốn rất nhiều. Chỉ thiếu có một
người, vũ trụ bao la hiu quạnh... huống chi lại thiếu thịt cầy thì còn vui sống
làm sao?
Đ
Thực vậy, có ai một buổi chiều lất phất mưa xanh, trời căm căm rét, mà
ngả một con cầy ra đánh chén với đôi ba bạn cố tri mới có thể cảm thấy
rằng không phải đời lúc nào cũng không đáng để cho người ta sống.
Rõ rằng là mình đương buồn muốn chết, người ủ rũ ra, mà “làm một
bữa” vào, chỉ giây lát là “nó sướng tỉnh cả người ra”, không chịu được. Tôi
có thể cam đoan với các anh: một người thất tình, muốn đi tự tử, nếu người
ấy biết thưởng thức món thịt cầy, mà các anh lại mời y dùng chơi chút đỉnh
rồi muốn đi chết đâu hãy chết, tôi có thể tin rằng mười bận thì chín bận ăn
xong anh ta sẽ đổi ý định ngay.
Là vì đời có thịt cầy, thỉnh thoảng ăn chơi một bữa ta thấy nó cũng bõ để
cho ta sống, mặc dầu có nhiều lúc cái kiếp con người còn khổ hơn cả cái
kiếp con chó vài ba bực.
Lo cho con học, vợ hỏi tiền làm giỗ; phắc tuya đèn chưa trả; nhân tình
dọa bỏ đi; cuối tháng, lại phải đến chủ nhà hỏi xem hắn có bằng lòng cho