MIKE TYSON - SỰ THẬT TRẦN TRỤI - Trang 39

Khi nhìn Duran thượng đài, tôi mê mẩn mọi thứ của anh ấy. Đấy là võ
sĩ lớn lên từ đường phố. Vào trận anh ấy lúc nào cũng lải nhải: “Lại
đây mà liếm *** của bố này, đồ con hoang”. Sau khi đánh bại Sugar
Ray Leonard, anh ấy đi ngang qua chỗ ngồi của Wilfried Benitez và
nói: “Chết cụ mày đi. Mày có gan đánh với bố không?”
Roberto Duran
Ôi, gã võ sĩ ấy chính là mình, tôi nghĩ. Đấy là những gì tôi muốn làm
khi thượng đài: ngang tàng và không sợ ai cả. Anh ấy không cảm thấy
xấu hổ với những gì mình làm lẫn xuất thân của mình.
Khi sự nghiệp của tôi phát triển, mọi người bắt đầu gọi tôi là một tên
hoang dại, dã man. Với tôi đấy là một lời khen. Khi trở lại thành phố,
tôi đã đến quán cà phê Victor’s ngồi cả ngày vì nghe Duran hay lang
thang ở khu ấy. Tôi ngồi đó, nhìn những bức tranh của anh ấy treo đầy
trên tường và mơ mộng. Tôi đã khóc hết nước mắt khi Duran xin bỏ
cuộc giữa chừng trận tái đấu với Leonard.
Sự xuất hiện của Benitez, Ali và Duran trong đời tôi càng khiến tôi trở
nên quyết tâm hơn nữa. Khi Cus gọi các võ sĩ dậy vào buổi sáng, tôi
đã chạy bộ một vòng trở về. Khi tất cả đã đi ngủ, tôi vẫn miệt mài đấu
bóng (shadow-box: một phương pháp tập luyện bằng cách đấu với đối
thủ vô hình).
Những lúc không tập luyện, tôi miệt mài xem lại băng ghi hình, ít nhất
10 tiếng/ngày. Tôi ám ảnh với quyền Anh đến mức đi ngủ mà không
tháo găng tay. Tôi hy sinh mọi thú vui trên đời cho quyết tâm trở thành
số 1.
Tôi không còn tộng đồ ăn vô tôi vạ và cũng chả buồn nghĩ về gái gú
nữa. Một hôm tôi tình cờ tâm sự với Cus:
- Người như con chắc chả có gái nào theo đâu hả thầy?
- Rồi con cứ chờ mà xem. Sau này gái theo còn nhiều đến mức con
phải đập tụi nó để đừng theo con nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.