MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 197

Chỉ khoảng khắc.

Một màu thân ảnh đen như gió lốc vút đến trước giường ta.

Ôn Hựu vẫn là bộ dạng vượt trội như ngày thường, đứng trước giường,

cúi đầu nhìn ta.

Trên khuôn mặt thanh tuấn, miệng mím lại thật chặt. Hình như có thiên

ngôn vạn ngữ (bao lời muốn nói), lại chỉ trầm mặc nhìn thẳng ta, ánh mắt
sáng quắc.

“Ngươi tỉnh.” Hắn thấp giọng nói, “Không thể tốt hơn.”

Ta nỗ lực trưng ra một gương mặt tươi cười.

Hắn ngồi xuống cạnh giường ta, vươn tay, ngón tay ấm áp chạm trên

mặt ta, khẽ đụng liền rời đi: “Đừng nói chuyện, đừng cười. Kinh mạch của
ngươi phải vài ngày mới có thể dưỡng trở lại như cũ.”

Ta nhíu mày, bày ra một gương mặt đau khổ.

Hắn khóe miệng cong lên: “Nha đầu, không có ai vô tâm vô phế* hơn

ngươi.”

*Vô tâm vô phế: Không tim không phổi, chỉ những con người vô tâm,

nhẫn tâm, không biết suy nghĩ cho người khác.

Ta chu miệng, trong lỗ mũi hừ ra một tiếng.

Trong lòng lại yêu thích vô cùng.

Tử Tô, ngươi chưa bị thương, đây mới là chuyện tốt nhất.

Mặt trời đã hơi chuyển về phía tây, ánh nắng đã không còn chói mắt

nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.