MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 220

Tiểu Lam tại sau lưng ta thì thào nói nhỏ: “Trời ạ! Lão gia thực là quá

chói mắt!”

Ta gật gật đầu, cha ta xuất hiện, ai dám tranh vị trí?

Sư phụ tuy là anh hùng của cả võ lâm thiên hạ, nhưng một đời vì sự

nghiệp võ lâm cuộc sống trôi qua bần khổ mà phiêu bạt.

Trái lại cha ta, tuy rằng đối với võ lâm chính nghĩa thiếu hứng thú,

nhưng võ công của người tốt xấu cũng cũng được xếp vào trong trong hạng
năm người đứng đầu, bộ dạng lại tuấn tú, càng huống chi giỏi về buôn bán,
gia tài bạc triệu……

Nếu như ta là mẹ ta, ta cũng sẽ chọn cha!

Cha thản nhiên liếc mắt nhìn chúng ta, mỉm cười nắm lấy tay mẹ.

Mẹ lại không tim không phổi kéo cánh tay cha, cười nói: “Đúng rồi,

Dĩnh đệ, quên giới thiệu cho ngươi, đây là tỷ phu ngươi, Chiến Phá Địch!”

Hai tròng sư phụ mắt dường như u ám, trên mặt lại nở ra nụ cười thật

lòng: “Chiến đại hiệp, ngưỡng mộ đã lâu!”

Cha khe khẽ mỉm cười: “Ta đối với Hạ Hầu đại hiệp, mới là ngưỡng mộ

đã lâu.”

Sư phụ lại nói: “Những năm nay, ngươi đem sư tỷ chăm sóc thật sự tốt.

Ta thật lòng vui mừng thay sư tỷ.”

Cha sắc mặt rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, vỗ vỗ bả vai sư phụ:

“Hoằng Nhi mới gia nhập võ lâm, đã được ngươi chăm sóc giúp đỡ nhiều,
Chiến mỗ cảm kích khôn cùng.”

Sóng ngầm biến mất. Cha ta, toàn thắng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.