MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 349

Ngày đầu tiên, đám người La Vũ vì đánh nhau gây chuyện trong quân,

bị cột vào cột cờ ở võ trường, phơi nắng một ngày. Bảy người đó thật sự
không rên một tiếng.

Ngày thứ ba, bắt đầu có tướng sĩ tới cầu xin cho La Vũ. Lâm Phóng vẫn

không lên tiếng, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không. Ta nhịn không được
chạy đến võ trường, sai khiến Tiểu Lam mang cho bọn hắn chút nước. La
Vũ đoán chừng là bị phơi nắng có chút choáng, xa xa hướng về phía ta nhe
răng trợn mắt cười, trên khuôn mặt đen lấm lộ ra hàm răng trắng.

Năm ngày sau, bọn hắn dường như đã không còn chống đỡ nổi nữa.

Lâm Phóng cho người đem bảy người suy yếu mang đến lều lớn trong
quân.

“Các ngươi đã biết sai ở chỗ nào?” Lâm Phóng ngồi ở vị trí chủ tọa, từ

trên cao nhìn xuống hỏi.

Bảy người giống như thi thể ngồi phịch ở trên mặt đất, mặc dù như thế,

La Vũ kia vẫn tiếp tục miễn cưỡng kiên cường nói: “Không biết.”

Lâm Phóng nặng nề nở nụ cười, nhìn hướng ta: “Thanh Hoằng, ngươi

nói phải xử trí ra sao? Là trảm hay trục xuất khỏi quân doanh?”

Ta khóe mắt thoáng nhìn về phía bảy người bọn họ, đến La Vũ cũng khó

tránh thần sắc đại biến, than thở, quỳ gối xuống: “Bọn hắn đã bị trách phạt.
Huống hồ chuyện này cũng vì ta mà ra, cầu tướng quân không cần tiếp tục
trách phạt. Cho bọn hắn theo ta tập võ đi!”

Lời này vừa ra, bảy người đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Ngươi đứng lên.” Lâm Phóng trầm ngâm khoảng khắc, nói: “Như thế

quá lợi cho bọn hắn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.