MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 501

Chung quanh bỗng nhiên cực yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng hít thở

của Tiểu Hoàn đều biến mất không thấy. Nhưng lại có tiếng bước chân rất
nhỏ xâm nhập vào trong tai, tiếng bước chân ấy có chút quen thuộc, lại có
chút xa lạ. Quen thuộc là bước chân ấy dịu dàng cùng chấn tĩnh, xa lạ là
tiếng bước chân ấy luôn luôn phải khoan thai không nhanh không chậm,
hôm nay rõ ràng có chút gấp.

Ta ngẩng đầu.

Chung quanh thực vô cùng yên tĩnh, có lẽ lúc này ngay cả có người hô

lớn bên tai ta đều nghe không được. Chỉ vì hắn đứng đó quần áo trắng hơi
cũ, tay áo tung bay, dung nhan như băng tuyết cơ hồ muốn nhập cùng màu
trắng xung quanh. Nhưng mà mái tóc đen dài cùng hai tròng mắt ngưng
đọng như ngọc, lại tối đến giật mình.

Hắn nhìn ta, cách xa bảy tám trượng, cơ hồ có thể nhìn rõ hơi thở của

hắn, con ngươi sâu nặng, ta lại nhìn không rõ.

“Ngươi, ngươi, ngươi là người phương nào?” Giọng nói Tiểu Hoàn một

bên vang lên, chặn ngang lòng ta. Đúng rồi, Tiểu Hoàn vẫn chưa gặp qua
hắn. Ta nhìn về phía Tiểu Hoàn, lại thấy nàng tuy là lên tiếng nghi ngờ chất
vấn, khuôn mặt lại đỏ bừng.

Lâm Phóng dường như cũng bị giọng nói của Tiểu Hoàn bừng tỉnh, hai

tròng mắt chợt lóe, vẻ trầm trọng biến mất, chỉ còn lại thần sắc đạm đạm —
bộ dáng như ngày thường của hắn.

Lâm Phóng chậm rãi bước đến trước mặt ta, chỉ đến mười bước chân.

Hắn đứng lại, cúi đầu đánh giá ta một chút, ánh mắt cuối cùng ngừng tại
trên mặt ta: “Phong hàn đã khỏi?”

Tiếng nói cực kỳ tự nhiên, phảng phất vẫn là ngữ khí mỗi lần quan tâm

thuộc hạ của hắn. Ta không khỏi tự chủ gật gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.