ngươi đen, trầm tĩnh ấm áp. Khi bắt gặp ánh mắt của ta cũng không trốn
tránh.
Ta gục đầu xuống.
Như vậy cũng tốt. Ta biết chính mình nợ Lâm Phóng một lời xin lỗi, ta
thậm chí phải hướng hắn khóc lóc kể lể bi thương của mình.
Thế nhưng vẫn là làm không được. Không muốn nói, không muỗn nghĩ.
Cứ bận rộn vội vàng đi theo Lâm Phóng, trong lòng lại như có một cái lỗ
hổng. Cái lỗ hổng ấy càng lúc càng lớn, càng lúc càng sâu. Ẩn vào một
góc, không thấy dấu vết, không thể đụng chạm. Ngay cả đặt ở nơi nào,
cũng không mảy may hay biết.
Đây là một loại cảm giác rất xa lạ, với ta mười tám năm nay chưa bao
giờ có.
Mỗi ngày qua đi lại càng khó cùng Lâm Phóng mở miệng. Cho đến hôm
nay, sư phụ, Hoắc Dương, Tiểu Lam tất cả mọi người cuối cùng đã trở về.
Sớm nhận được tin tức, đại đội nhân mã sẽ trở về trong ngày này. Ta
cùng Lâm Phóng ở trong phòng hâm nóng vài bình rượu ngon, im lặng chờ
đợi. Vừa mới qua trưa buổi trưa một chút, xa xa liền nghe thấy người
truyền đến.
“Bây giờ ngươi lại tỏ ra bình thản.” Lâm Phóng bỗng nhiên nói. Ta
ngẩng đầu nhìn hướng hắn, hắn hài hước: “Trước kia vừa nghe có người từ
phương xa tới, ngươi sẽ từ trong nhà lẻn ra cửa lớn trước tiên.”
Ta lúc này mới có chút ngại ngùng: “Minh chủ muốn thuộc hạ bây giờ
lẻn ra cửa lớn?” Ta đứng lên làm bộ muốn nhảy lên.
Hắn bỗng nhiên cười, nụ cười cực đẹp, nói: “Ngồi xuống! Vẫn hấp tấp
như vậy!”