MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 660

Đây là lần lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phóng không khống chế được

mình như thế.

Không đợi ta nói chuyện, Lâm Phóng đã đến trước ta: “Tránh ra!”

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết, trong lòng ta run lên, lại thấy Lâm

Phóng liên tục giơ tay chém xuống, Yến vương vẫn kêu thảm thiết. Ta xoay
người sang chỗ khác, không cách nào nhìn nữa.

Rất nhanh, không nghe thấy thanh âm của Yến vương nữa.

Lâm Phóng dùng vạt áo đầy máu tươi xoa xoa tay, đi tới đối diện. Hắn

đem y phục của ta đưa cho ta. Ta đi đến phía sau màn trướng, mặc quần áo.
Hắn hướng ta vươn tay, ta cầm thật chặt tay của hắn, hai người cầm tay, đi
ra khỏi gian phòng đáng sợ kia. Ta cố gắng hết sức không quay đầu nhìn
lại, thân thể không nhìn rõ diện mạo đầy huyết nhục ở góc tường. Yến
vương nổi danh thiên hạ, chinh chiến trên sa trường hai mươi năm, khiến
cho Đại Tấn không dám vọng động Yến vương, cứ như vậy mà chết, tại
chính vương cung của mình.

“Lâm Phóng, đây là cái bẫy.” Ta run giọng nói, tội hành thích vua, chờ

đợi chúng ta, sẽ là gì nữa đây?

“Ta biết đây là bẫy.” Lâm Phóng nói: “Mộ Dung Huân cố ý dẫn ta tới

nơi này, chính là muốn ta thấy Yến vương mưu đồ nhục nhã nàng.”

“Vậy sao ngươi còn giết Yến vương?” Ta khóc ròng nói.

“Vậy thì thế nào?” Lâm Phóng sắc mặt như cũ khiến cho người ta ngạt

thở, “Nhục nhã thê tử ta! Bọn hắn cho rằng ta Lâm Phóng, không dám giết
hết Mộ Dung thị sao?”

Hoắc Dương đón tiếp, quan tâm nhìn ta. Ta nghĩ ta thật sự bị dọa sợ, tuy

rằng chân khí trong cơ thể đã có thể vận hành không bị ngăn trở, nhưng tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.