MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 705

Nhưng ta không ngờ đến, ta còn chưa kịp nói ra tâm tư của mình, ta còn

chưa kịp sắp xếp chuyện gì nhưng tất cả lại đã được sắp đặt.

Ngày thọ yến đại tướng quân Vương Đôn, hoàng đế đích thân tới. Cả

sảnh đường tân khách, ăn uống linh đình. Vương Đôn lại chỉ gọi ta đến bên
cạnh đánh giá một phen.

Hắn nói với hoàng đế: “Hoa Diêu công chúa năm nay vừa đầy mười

sáu, bà ngoại của nàng vẫn kêu gào phải tìm cho nàng một mối lương
phối.”

Hoàng đế ngẩng đầu cười nhìn ta: “Đại tướng quân thực sự thương yêu

cháu ngoại. Không ngại, trong tiệc đêm nay rất nhiều là thiếu niên tài
tuấn.”

Đêm hôm đó, ta hoảng hốt trở lại Ôn phủ. Trên mặt cha lại là vẻ vui

mừng không che hết, nhưng trong mắt ta lại là đỉnh điểm của sự tuyệt vọng.

Ta dứt khoát quỳ: “Cha, người ta muốn cưới, chỉ có duy nhất một mình

Thanh Hoằng!”

Cha sửng sốt, than thở: “Chuyện này sao có thể do phụ tử ta quyết

định?”

Lần đầu tiên ta không có làm theo ý của cha, ta dập đầu ba cái: “Cha,

thứ cho Hựu nhi bất hiếu!”

Cha đột nhiên ngẩng đầu, gằn từng chữ một: “Ngươi muốn bất hiếu ra

sao? Là muốn Ôn tộc ta bị tịch thu tài sản, bị khép vào tội khinh quân phạm
thượng? Hay muốn Chiến gia Kinh Châu bị Vương Đôn coi như phản tặc
mà tiêu diệt? Hay muốn Vương Đôn mượn chuyện này để làm loạn, phạm
thượng với hoàng đế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.