MINH THỬ YÊU NHAU NHÉ CLEO - Trang 167

nôn.” Abbie lắc đầu. “Nhưng rồi chị tự nhủ đó không phải lỗi của con bé,
và chị tự thấy ghét mình vì đã tỏ ra xấu xa như vậy. Chắc chị là quái vật
quá…”

“Nghe này, chị đang bị sốc. Và chị chắc chắn không phải là quái vật. Rồi

sẽ suôn sẻ hơn thôi. Mọi thứ sẽ ổn định lại và mọi người sẽ quen với việc
sống chung với nhau.” Cleo biết có thể cô chỉ đang nói vớ vẩn, nhưng cô
còn biết nói gì khác đây? “Mà đây là đồi Channings. Con bé đã quen sống ở
London. Chỉ hai tuần thôi rồi con bé sẽ không chịu nổi vì buồn chán. Nó sẽ
phải cầu xin được chuyển đ

“Được như thế thì tốt quá,” Abbie thở dài.

Cánh cửa bật mở, Georgia vui vẻ nói, “Đang nói chuyện về cháu à?”

Con bé không nghe thấy họ nói gì. “Không,” Abbie gượng cười.

“Có nói một chút,” Cleo nói.

“Đúng là nói về cháu rồi. Cháu đâu có ngốc. Không sao, cháu không

phiền đâu.”

“Thực ra Abbie đang bị đau đầu, nhưng chị ấy lo em sẽ cho là chị ấy lấy

cớ bỏ về. Chị ấy không được khỏe,” Cleo nói tiếp, “nên chị ấy phải về nhà
uống thuốc giảm đau.”

“Ôi khổ thân cô, đáng ra cô phải nói với cháu! Cô cứ về đi ạ,” Georgia

kêu lên, tỏ ra thông cảm quá mức khi một người bình thường nhất trong
đám đông nói rằng họ phải về. “Cháu và bố không sao đâu ạ.”

“Em cũng sẽ ở lại.” Cleo gật đầu với Abbie, cô rõ ràng không vui vẻ gì.

“Đi đi, chị về nhà đi.”

Cảm động vì cái cớ đó, Abbie về nhà và Georgia cùng Cleo quay lại với

Tom ở quầy rượu. Georgia nói giọng quan tâm, “Ai kia, ở đằng kia kìa?”

Lúc họ đi vệ sinh, Johnny và Ash cùng đến và họ đang chơi bi-a. Tối nay

trông Johnny đẹp trai hơn bao giờ hết trong áo sơ mi trắng và quần jean, tóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.