MINH THỬ YÊU NHAU NHÉ CLEO - Trang 192

bờ bến. Hàng trăm bức hình đã được chụp bên trong, bên ngoài và trước
chiếc Bentley và cả mấy cơn bão hoa giấy được tung lên trời để chúc mừng.
Cleo được biết là cha mẹ cô dâu đã mất ba năm trước trong một tai nạn
khiến cô ấy phải ngồi xe lăn. Ước mơ của cha cô ấy là được đưa con gái
yêu quý đến nhà thờ trong lễ cưới trên một chiếc limousine màu đỏ.

Phải là người có trái tim bằng đá thì mới không thấy cảm động với câu

chuyện đó, phải không? Một tấm thảm kịch không thể tưởng tượng nổi,
nhưng hôm nay cô gái và người chồng trẻ đã chứng minh là họ có thể vượt
qua những chuyện đó. Ngồi cạnh nhau, cầm tay nhau nơi ghế sau chiếc xe
đầy hoa giấy, cô gái nói, “Chị biết không, em là cô gái may mắn nhất trên
đời.” Và Cleo đã tin lời

Nên cô ta không ca thán gì về số hoa giấy đó, ngay cả nếu đó là loại giấy

tráng kim sáng loáng có thể tích điện và tung tóe như bỏng ngô, lại còn
không dùng máy hút bụi hút đi được. Chỉ cần cố thêm một chút và…

“Chào chị!”

“Ôi!” Giật mình vì cái vỗ vai, Cleo đập đầu vào khung cửa và bị hoa

mắt. Cô tắt máy hút bụi, lùi ra khỏi xe và quay lại xem ai đã khiến cô tự gây
thương tích thế này.

“Ôi, tôi xin lỗi. Tôi không định làm chị bất ngờ! Chị có sao không?” Cô

gái đó cao, đeo mắt kính chữ nhật viền ngọc lục bảo mỹ ký, và cái cơ thể
gầy giơ xương kia được bọc trong mớ quần áo màu xám kỳ dị mà có lẽ đắt
gấp mười lần giá ta dự đoán.

“Tôi sẽ sống thôi,” Cleo xoa sau đầu. “Tôi giúp gì được cho chị không?”

“Tôi hy vọng là vậy. Chúng tôi có thể mượn xe của chị được không?”

Ánh mặt trời nhợt nhạt xuyên chiếu qua các đám mây còn bãi cỏ trước

làng thì vắng tanh vắng ngắt. Nhìn lại để dám chắc là không có ai ở gần đó,
Cleo nói, “Chúng tôi là ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.