MINH THỬ YÊU NHAU NHÉ CLEO - Trang 337

đưa chuyện, nhưng cô ta nghĩ Tom xứng đáng được biết chuyện gì đang xảy
ra sau lưng mình.”

“Ôi trời.” Abbie vuốt mặt khi ngấm mớ thông tin. Nghe cũng có lý.

“Xin lỗi em. Nhưng anh phải nói với em.” Des cào tay vào mái tóc đỏ

sáng. “Huw cũng cảm thấy rất tệ về chuyện này.”

“Được rồi. Cảm ơn anh. Ít nhất thì bây giờ ta đã biết rồi.

Khi cô tiễn anh ta ra cửa, Des nói, “Mọi người ở chỗ làm đều nhớ em,

em biết đấy. Không chỉ mình anh. Nếu muốn thì em có thể quay lại từ ngày
mai.”

“Cảm ơn anh. Nhưng thế thì sẽ khó khăn lắm. Tôi không thể.” Abbie biết

rằng Tom sẽ không chấp nhận cô nữa, nhưng phần mê tín trong cô không
cho cô nghĩ tới khả năng quay lại chỗ làm với Kilgour phòng trường hợp
Tom phát hiện ra ngay vào lúc anh định thay đổi quyết định.

Cây cối kêu răng rắc đung đưa nghiêng ngả, lá xoáy tròn như chong

chóng khi cơn bão gầm gào quanh cô. Đêm nay tất cả mọi người đều ở
trong nhà. Chiếc ô của Abbie bị gió thổi lật ngược; từ bỏ cái ô, cô để mưa
táp vào mặt. Sau vài phút, cô đã về nhà cũ của mình. Lúc đó là mười một
giờ nhưng nhiều đèn vẫn bật. Mà thời tiết khủng khiếp đến thế nào cũng
không sao, cô đâu định đi vào trong.

Mà chắc gì cô đã được mời.

Abbie thu hết can đảm. Cô còn không biết Georgia có ở trong không.

Biết đâu con bé ra ngoài rồi. Mà cô chỉ định nói chuyện với Georgia thôi.

Adrenaline sục sôi trong tĩnh mạch cô. Ôi chà, chỉ còn một cách để tìm

ra thôi.

Nhưng chính Georgia là người ra mở cửa và choáng váng ra mặt khi nhìn

thấy cô. “Ồ, bố cháu không ở nhà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.