MINH THỬ YÊU NHAU NHÉ CLEO - Trang 339

“Điều đó không hoàn toàn đúng, phải không ạ?” Ngẩng cằm lên, Georgia

nói run rẩy, “Cháu đã phá hỏng mọi thứ. Cháu đáng ra không nên tới đây.
Thảo nào cô ghét cháu, nhìn xem chuyện gì đã xảy ra từ khi cháu xuất hiện.
Cháu đã huỷ hoại cả cuộc đời cô.”

Ôi trời đất. Abbie hoảng hốt. “Cháu không phải... cháu không hề...”

“Đúng là cháu mà.” Miệng Georgia run lên vì cố kìm nước mắt. “Cháu

đâu có ngu ngốc, cháu biết chuyện này với cô khó khăn thế nào. Cháu đã
phá hỏng mọi chuyện và cháu xin lỗi... nếu cháu không tới đây thì cô và bố
Tom vẫn còn ở bên nhau.”

Không thể chịu thêm giây nào nữa, Abbie lao tới. Georgia hức lên một

tiếng đau khổ và khuỵu vào tay cô.

“Ôi cháu yêu, đừng khóc, thôi nào.” Một cục nghẹn dâng lên trong cổ

họng Abbie khi cô vòng tay ôm con bé.

“Oái...” Giật nảy người, Georgia rút cái tay đang quấn băng ra.

“Cô xin lỗi, cô xin lỗi.” Định thả con bé ra, Abbie nhận ra là cô không

thể. Georgia dính chặt vào cô như chú koala con. “Và cháu không nên tự
trách mình. Cô mới là người phá hỏng mọi chuyện. Không phải lỗi tại
cháu... ôi trời, giờ cháu làm cô cũng khóc rồi này... nghe cô này, cháu không
làm gì sai cả.” Nước mắt cô rơi xuống tóc đứa con gái cô không bao giờ có
được. Cô vuốt mái tóc mượt như lụa của Georgia và vỗ về nó như một đứa
trẻ. “Đừng khóc. Trời đất, nhìn cô với cháu này. Nếu mẹ cháu về lúc này thì
mẹ cháu sẽ nghĩ sao chứ?”

“Mẹ cháu không về đâu. Mẹ cháu đang ở Bồ Đào Nha cơ.”

“Cái gì cơ?”

Georgia khụt khịt lau khuôn mặt nhoè nước mắt. “Đó là mẹ cháu và cháu

yêu mẹ, nhưng sống với mẹ đúng là ác mộng. Cháu bảo mẹ cháu phải đi
thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.