MINH THỬ YÊU NHAU NHÉ CLEO - Trang 95

“Tất nhiên cô không khóc rồi!” Đúng là không phải cô đang khóc; nỗi

xấu hổ vì bị bắt gặp thế này khiến cho nước mắt ngừng chảy.

Nhưng Georgia đang bước ra ngoài vườn lại gần cô. Khi đến chỗ Abbie,

con bé soi gần mặt cô và nói, “Cô nói dối.”

Abbie gồng mình chống đỡ; cô là người lớn nhưng cô không cảm thấy

mình là người lớn. “Thật mà, cô không sao. Cháu vào trong đi, cô quay lại
ngay đây.”

Georgia không xê dịch. “Cô ghét cháu à?”

“Không. Không phải.” Lắc đầu, Abbie nói, “Cô không hề ghét cháu.”

“Cả mẹ cháu nữa. Cháu cá là cô ghét mẹ cháu.”

Ôi trời, chuyện này thật là khó quá. “Cô nghĩ từ ghét không thích hợp

lắm. Nhưng đúng, mẹ cháu làm cô cảm thấy... buồn vô cùng.” Nói ra như
vậy thật không đủ giải thích cảm giác của cô còn cách nào khác để mô tả
đây?

“Mẹ cháu không định làm vậy,” Georgia nói. “Mẹ kể hết cho cháu rồi, về

tất cả những gì đã xảy ra. Lý do mẹ muốn làm như vậy ngay từ đầu là vì mẹ
rất muốn giúp cô và bố. Nhưng sau đó, ngay sau khi biết mình mang thai,
mẹ bắt đầu nhận ra là mẹ đang có một đứa trẻ thực sự trong bụng. Và cảm
giác bắt đầu thay đổi và mẹ bắt đầu lo sợ... cơ bản là mẹ thấy yêu cháu, cho
dù cháu chưa ra đời, cho dù cháu chỉ nhỏ bằng chừng này.” Georgia giơ tay
lên, ngón cái và ngón trỏ gần chạm vào nhau. “Rồi mẹ nhận ra mẹ không
thể chịu được cảnh phải giao lại cháu cho bố và cô.”

Abbie gật đầu, làm sao cô có thể tranh cãi chuyện đó.

“Thế nên mẹ mới gọi cho bà, bà ngoại của cháu, rồi hai người quyết định

sẽ cùng nuôi cháu lớn,” Georgia tiếp tục. “Nhưng nếu mẹ và bà nói cho bố
và cô biết thì hai người sẽ phát điên lên mà bắt mẹ thay đổi quyết định, rồi
có thể đưa cảnh sát đến, và tất cả mọi người cùng đau khổ. Nên tốt hơn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.