MINH TRIẾT THIÊNG LIÊNG - TẬP 1 - Trang 131

một cái gì này xuất hiện Vũ trụ Vĩ đại. Vũ trụ này là thiên nhiên, nhưng
không hữu hình, không là vật chất.

Thiên nhiên cổ là ảo ảnh, là ý tưởng mà Tạo hóa chiếu rọi từ tấm

áo bào dệt từ ánh sáng rạng ngời. Thế giới này giọng như bầu trời, bởi
vì bầu trời là sự đắm chìm vào tấm áo bào dệt từ ánh sáng. Nhưng phép
mầu này lúc đó vẫn còn phi vật chất. Tạo hóa đã bay xuống thiên nhiên
như thế, đấy là nghĩa của câu MI BARA ELE.

Giấc mơ đầu tiên của linh hồn là ý tưởng của vũ trụ. Biểu hiện

trong hình ảnh không thể nắm bắt, trong một điểm không thể mở rộng,
trong một cái gì đó duy nhất. Đấy là điều bí ẩn - Một Cái Gì đầu tiên
ngoài linh hồn.

Bắt đầu có một cái gì đó, một cái gì không phải là linh hồn. Một

điểm. Giờ đây không phải là một nữa, mà là hai. HAI tạo nên một thế
giới riêng biệt, một thế giới tất cả đều là hai: đêm và ngày, ánh sáng và
bóng tối, đàn ông và đàn bà, tôi và anh, cuộc sống và cái chết, giấc
mộng và sự thức tỉnh, có và không.

Ở Trung Quốc người ta gọi đấy là dương và âm; ở Ấn Độ là

Purusa và Prakriti; ở Iran là Ahura Mazda và Ahriman; ở Ai Cập là
Oziris và Set.

Thế giới của hai không phải là sự yên lặng vĩnh cửu mà là sự

chuyển động không ngừng; không phải là sự bất biến, mà là sự hoạt
động và sinh sôi nảy nở không ngừng; không phải là hòa bình mà là sự
căng thẳng; không phải tình yêu thương mà là sự quyến rũ và xua đuổi;
không phải sự giản dị mà là sự đa dạng; không phải hiện thực mà là ảo
ảnh.

3.

Hiện thực duy nhất của linh hồn; là linh hồn. Đây là MỘT.
Ảo ảnh của linh hồn: thế giới. Đây là HAI.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.