Linh hồn trong tri thức này nhận ra cội nguồn và hiện thực đích
thực của bản chất mình. Nó thức tỉnh rằng: “Con người chỉ là bản sao,
bản gốc chính là: Thượng Đế”. Đây là tri thức thiêng liêng, là khoa học
thiêng liêng. Đây là sự bắt đầu và kết thúc, là thực chất, là ý nghĩa của
mọi sự nhập định.
Đây là điều ở Ấn Độ người ta gọi là adhjátma-vidja.
Manu nói: “Kẻ nào không biết tri thức này, nó trống rỗng trong
mọi hành động và tư tưởng… Chỉ kẻ nào biết tri thức này, kẻ đó có thể
chỉ huy có hiệu quả quân đội, có thể kết án một cách quang minh, có
thể cai trị một cách anh minh”.
Trong giây phút hiện tại chỉ có ngần này thứ cần còn lại: là kỉ luật
tự thân, sự từ bỏ, chay tịnh, thực hành khổ hạnh, lời cầu nguyện, thiền
định và các hoạt động chuẩn bị sự nhập định, là những thứ những kẻ
theo thuật giả kim gọi là lửa; tiếng Sancrit gọi là tapas, ngọn lửa tự phủ
nhận bản thân.
Cuộc sống khổ hạnh không là gì khác ngoài sự thức tỉnh của
nguyên tố lửa vũ trụ. Lửa “tạo lập” các sự vật trong vũ trụ, lửa của
Herakleitos và Jakob Böhme, hay đúng hơn, chính là logos - nguyên tố
tạo dựng các thế gian.
Trong bản thân kẻ khổ hạnh ngọn lửa cháy bùng lên và bắt đầu
tiêu hóa nó. Trong quá trình này nó hướng toàn bộ sức lực của mình
vào một điểm độc lập với thế gian. Điểm này là hình ảnh cổ ban đầu
(elemental).
Hình ảnh cổ này là nước của Thales, là apeiron của
Anaximandros, là con số của Pythagoras, là trung của Khổng tử, là đạo
của Lão tử. Lịch sử triết học gọi những hình ảnh cổ, điểm ngoài thế
gian là lí thuyết cơ bản. Thực ra, không có lí thuyết cơ bản nào ở đây.
Các hình ảnh cổ không phải là lí thuyết mà là các ý nghĩa.
Và các ý nghĩa không đứng riêng tách rời: “Mọi ý nghĩa giữ trong
bản thân nó cái toàn bộ khác” (Saint-Martin). Những hình ảnh cổ ban
đầu là các logos, hay như người Hindu gọi: mahavakja, những ngôn từ