MIO, CON TRAI TA - Trang 118

"Có, nhưng đã lâu lắm rồi," Pompoo nói.

"Mình cũng có thể thổi sáo ở đây nữa," tôi nói. "Mình có thể thổi khúc

nhạc cổ xưa đó, cho đến khi nào cơn đói quật ngã mình và mình thiếp vào
giấc ngủ.”

"Ừ, chúng mình lại thổi sáo nhé,” Pompoo thì thào.

Chúng tôi lấy sáo ra. Đôi tay mệt mỏi của chúng tôi không còn sức để

giữ chắc cây sáo nữa, nhưng chúng tôi vẫn cất tiếng. Pompoo vừa thổi vừa
nức nở, nước mắt lặng lẽ tuôn trên má nó. Có lẽ tôi cũng khóc nhiều như
thế, tôi không biết nữa. Khúc nhạc xưa hay tuyệt, nhưng nghe sao mà yếu
ớt, như thể nó biết chẳng bao lâu nữa nó cũng sẽ tắt lịm vậy. Mặc dù chúng
tôi thổi rất khẽ, đàn Chim Bị Bùa Mê vẫn nghe thấy chúng tôi. Chúng nghe
thấy những nốt nhạc yếu ớt và bay đến bên ô cửa sổ nhỏ của chúng tôi. Qua
chấn song tôi thấy những con mắt nhỏ của chúng thẫn thờ, sầu muộn.
Nhưng rồi đàn chim biến mất và chúng tôi không còn hơi sức để tiếp tục
thổi sáo nữa.

"Bọn mình đã thổi xong lần cuối rồi,” tôi vừa nói vừa nhét cây sáo vào

túi.

Có một vật gì đó trong túi, tôi thò tay vào sờ xem là gì. Đó là chiếc

thìa nhỏ mà em gái Totty vẫn dùng.

Tôi ước gì đàn Chim Bị Bùa Mê trở lại để tôi cho chúng xem chiếc

thìa. Có lẽ em gái của Totty sẽ nhận ra nó. Nhưng đàn Chim Bị Bùa Mê
không còn ở bên ô cửa sổ nhỏ của chúng tôi nữa.

Tôi buông chiếc thìa xuống sàn vì tay tôi quá mỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.