MIO, CON TRAI TA - Trang 133

Milimani ơi với tiếng u sầu trên dòng nước đục.

"Mặt nước không còn đục nữa," Pompoo nói. "Chỉ còn những con

sóng nhỏ dịu dàng hát ru Milimani để em nằm ngủ trên bờ hồ."

"Giá như chúng ta có cái gì liệm nó," em gái Totty nói. "Cái gì đó

mềm mại để nó không phải nằm trên nền đá cứng."

"Liệm Milimani trong chiếc áo choàng của anh," tôi nói. "Chúng ta sẽ

liệm nó trong tầm vải mẹ em đã dệt."

Tôi quấn Milimani trong chiếc áo choàng lót bằng tấm vải thần tiên.

Tấm vải mềm hơn hoa táo, dịu dàng hơn gió đêm trên cỏ, ấm áp hon nhịp
tim, tấm vải mà chính mẹ của Milimani đã dệt nên. Tôi quấn chiếc áo
choàng quanh người Milimani thật cẩn thận rồi đặt nó nằm êm trên phiến
đá.

Rồi một điều kỳ diệu xảy ra. Milimani mở mắt nhìn tôi. Thoạt tiên nó

chỉ nằm yên nhìn tôi. Rồi nó ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào lũ
trẻ. Sau khi nhìn quanh một hồi, nó càng ngạc nhiên hơn.

"Nước hồ mới xanh làm sao," nó nói.

Nó chỉ nói thế thôi. Rồi nó gỡ chiếc áo choàng đứng dậy; nó không

còn vết bỏng nào nữa, chúng tôi vui mừng khôn xiết vì nó đã sống lại.

Xa xa trên mặt nước, một con thuyền lướt về phía chúng tôi. Có người

đang chèo, mái chèo sải từng nhịp lớn. Khi chiếc thuyền đến gần, tôi thấy
ông Thợ Rèn Gươm đang chèo và ông lão Eno đi cùng ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.