MIO, CON TRAI TA - Trang 27

trong gió, những chiếc móng vàng của nó lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nó
tiến thẳng về phía tôi, cất tiếng hí vang hùng dũng tôi chưa từng được nghe
thấy bao giờ. Tôi đâm ra hơi hoảng hốt và phải nép thật sát vào Đức Vua
cha tôi. Nhưng Đức Vua cha tôi đã tóm lấy những sợi lông bờm vàng óng
trong đôi tay mạnh mẽ của Nguời, con ngựa đúng khựng lại rồi gí cái mũi
mềm mại của nó vào túi tôi để tìm đường cục. Y như con ngựa Charlie vẫn
thường làm. Và đúng là tôi có mấy viên đường cục ở trong túi thật. Theo
thói quen, tôi vẫn nhét đường vào túi, và con ngựa lập tức ăn hết ngay.

"Mio, con trai ta," Đức Vua cha tôi nói, "con ngựa này là của con, tên

nó là Miramis.”

Ôi, con Miramis của tôi, tôi đã yêu nó ngay từ khoảnh khắc đầu tiên.

Tôi nghĩ nó là con ngựa đẹp nhất trần đời, và không giống con Charlie già
nua mệt mỏi chút nào. Ít nhất là thoạt tiên tôi không thấy giống tí nào, cho
đến khi con Miramis ngẩng cái đầu xinh đẹp của nó lên và nhìn tôi. Bấy giờ
tôi mới thấy nó có đôi mắt giống hệt con Charlie. Một đôi mắt vô cùng tận
tụy, trung thành - như mắt của tất cả loài ngựa.

Cả đời tôi chưa được cưỡi ngựa bao giờ. Nhưng bây giờ Đức Vua cha

tôi đã nhấc bổng tôi lên lưng con Miramis.

"Con không biết con có dám không," tôi nói.

"Mio, con trai ta," Đức Vua cha tôi nói. "Chẳng phải là con có một trái

tim can đảm hay sao?"

Thế là tôi bèn cầm dây cương và cưỡi ngựa phi qua Vườn Hoa Hồng,

dưới hàng cây bạch dương trút những chiếc lá lóng lánh ánh bạc lên mái
tóc tôi. Tôi phi mỗi lúc một nhanh hơn, con Miramis nhảy qua những khóm
hoa hồng vươn cao nhất một cách nhẹ nhàng, duyên dáng. Nó chỉ chạm khẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.