"Sao đêm khuya bà không ngủ, mà lại dệt vải thế ạ?" tôi hỏi.
"Ta dệt tầm vải mộng mơ," bà nói. "Nó phải được dệt vào ban đêm."
Ánh trăng rọi qua cửa sổ, chiếu xuống tấm vải của bà làm nó sáng lên
rực rỡ. Tôi chưa bao giờ thấy tấm vải nào đẹp như thế.
"Vải thần tiên và vải mộng mơ phải được dệt vào ban đêm," bà nói.
"Bà dệt bằng gì mà nó đẹp thế ạ?" tôi hỏi.
Bà Thợ Dệt không đáp mà lại bắt đầu dệt vải. Bà đập khung cửi và
khe khẽ ngân nga một mình,
"Ôi ánh trăng, ánh trăng, dòng máu đỏ trong tim,
trắng bạc, trắng bạc và đỏ thắm,
ơi những đóa hoa táo,
dệt tấm vải mịn màng và mềm mại.
Mềm hơn ngọn gió chiều