MIO, CON TRAI TA - Trang 61

lướt qua thảm cỏ,

khi chim sầu hót trên cánh rừng."

Bà hát bằng một giọng khe khẽ, buồn thảm, nghe không hay lắm. Khi

bà vừa ngưng tiếng hát, trong rừng lại vang lên một khúc nhạc khác, một
khúc nhạc tôi đã từng được nghe. Bà Thợ Dệt nói đúng - con Chim Sầu
đang hót trên cánh rừng. Nó đậu trên một ngọn cây cao, cất tiếng hót thê
thiết làm não lòng người nghe.

"Sao Chim Sầu lại hót như thế ạ?" tôi hỏi Bà Thợ Dệt.

Bà bắt đầu khóc, nước mắt bà rơi trên tấm vải biến thành những hạt

ngọc trai nhỏ lung linh, khiến tấm vải càng đẹp hơn trước.

"Sao Chim Sầu lại hót như thế ạ?" tôi lại hỏi.

"Nó đang hót về đứa con gái nhỏ của ta," Bà Thợ Dệt vừa nói vừa

khóc thảm thiết hơn. "Nó hót về đứa con gái nhỏ đã bị tên kẻ cưóp bắt
mang đi của ta đấy."

"Tên kẻ cướp nào bắt con gái của bà cơ?" tôi hỏi mặc dù đã hiểu ngay

ra tên kẻ cưóp đó là ai. "Bà chớ nhắc tới tên ông ta," tôi van nài.

"Ta sẽ không nhắc đến đâu," Bà Thợ Dệt đáp, "kẻo mà ánh trăng sẽ tắt

lụi và bầy ngựa bạch sẽ khóc ra những giọt lệ máu mất."

"Sao chúng lại khóc ra lệ máu được ạ?" tôi hỏi.

"Vì chúng thương nhớ chú ngựa non cũng đã bị bắt mang đi," Bà Thợ

Dệt nói. "Cháu hãy nghe Chim sầu hót trên cánh rừng kia!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.