MIO, CON TRAI TA - Trang 67

Đàn Chim Bị Bùa Mê

CÓ LẼ TÔI SẼ CHẲNG BAO GIỜ còn được nhìn thấy những cây táo

nở hoa, thảm cỏ mềm mại, và hàng cây xanh xào xạc nữa. Bởi vì bây giờ
chúng tôi đang đến một nơi không có loài hoa nào, loài cây nào, loài cỏ nào
có thể sinh sôi.

Chúng tôi đi suốt đêm. cứ đi mãi, đi mãi lên phía trước. Chẳng bao lâu

Rừng Sáng Trăng thân ái đã xa khuất phía sau. Trước mặt chúng tôi là bóng
tối. Ánh trăng mờ dần, mặt đất cứng đầy sỏi đá, những vách đá lởm chởm
trơ trụi dựng lên sừng sững khắp mọi phía, càng lúc càng ép sát lại. Cuối
cùng chúng tôi lọt vào một lối đi hẹp tối tăm, sâu hun hút giữa những vách
đá đen ngòm cao ngầt ở tít dưới lòng một khe núi.

"Ước gì trời đừng tối đặc thế này," Pompoo nói. "Ước gì núi đừng đen

đặc thế này, và mình đừng quá nhỏ bé và cô đơn."

Con đường quanh co khúc khuỷu, như có muôn ngàn hiểm nguy rinh

rập ở mỗi khúc ngoặt. Con Miramis cũng cảm thấy điều đó. Toàn thân nó
run rẩy, nó muốn quay về. Nhưng tôi nhất quyết ghì chắc dây cương thúc
nó tiến lên phía trước. Con đường thu hẹp dần. Những vách đá đen ngòm
vươn lên cao hơn. Bóng tối đặc quánh lại. Cuối cùng chúng tôi đến một nơi
nom tựa như cái cổng, một lối vào rất hẹp giữa vách đá. Phía sau lối vào là
bóng tối, đen thăm thầm hơn bất kỳ bóng tối nào trên thế gian.

"Đất Ngoài," Pompoo thì thào. "Lối vào Đất Ngoài đấy."

Con Miramis chồm lên giận dữ. Nó đứng dựng trên hai chân sau và

cất tiếng hí vô cùng hoang dại. Tiếng hí của nó thảm thiết, và đó là âm
thanh duy nhất, vì bóng tối phía sau cánh cổng im lặng như tờ. Bóng tối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.