MIO, CON TRAI TA - Trang 90

"Thế là mình đã vào được Ngọn Núi Đen Nhất rồi," Pompoo nói.

"Vào Ngọn Núi Đen Nhất thì mình đã vào rồi," tôi nói, "nhưng tớ e là

mình khó mà tìm được lối ra đấy."

Ở trong lòng quả núi này quả là rất dễ bị lạc. Một ngọn núi như thế

này chỉ có thể thấy trong những giấc mơ đáng sợ mà thôi. Bạn cứ đi mãi
trong những đường ngầm tối đen kỳ lạ, và chẳng bao giờ tìm được lối ra cả.

Tay trong tay, Pompoo và tôi đi sâu vào lòng núi. Chúng tôi cảm thấy

mình quá ư bé nhỏ và hoang mang, mà con đường dẫn tới Hang Sâu Nhất
có lẽ còn dài hun hút.

"Ôi, ước gì núi đừng đáng sợ như thế này," Pompoo nói. "Ước gì các

đường ngầm đừng tối tăm, ước gì mình đừng nhỏ bé và cô đơn thế này."

Chúng tôi cứ đi mãi, đi mãi. Thỉnh thoảng lối đi rẽ thành các nhánh

đâm ra các hướng. Những con đường tối đen chằng chịt đâm sâu mãi.
Thỉnh thoảng ánh sáng chập chờn rạng lên đôi chút, vì thế chúng tôi có thể
nhìn thấy vài mét ở phía trước, nhưng có lúc thì tối tăm mù mịt chẳng nhìn
được gì. Đôi chỗ trần hang thấp đến mức chúng tôi phải bước lom khom,
có chỗ lại mở cao lên như vòm giáo đường. Vách núi ấm lạnh, chúng tôi
phải quấn chặt áo choàng quanh mình cho khỏi rét cóng.

"Có lẽ bọn mình sẽ chẳng bao giờ tìm được lối ra, chẳng bao giờ tìm

được hang của ông Thợ Rèn Gươm," Pompoo nói.

Cảm thấy đói bụng, chúng tôi bèn lấy Bánh Hết Đói ra nhấm nháp.

Chúng tôi chỉ ăn tí tẹo thôi, vì không biết sẽ phải ở đây đến bao giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.