MIO, CON TRAI TA - Trang 96

Cứ như thể tiếng sấm ầm ầm lan xa trong những lối ngầm âm u. Tiêng

quát của ông Thợ Rèn Gươm không bị bóp nghẹt thành tiếng thì thầm.
Không, nó oang oang và vang vọng to hơn cả tiếng sấm dội giữa những
vách đá.

Ông Thợ Rèn Guơm đứng đó, đôi tay to tướng đen sì của ông siết

chặt, ánh lửa đỏ hắt lên khuôn mặt tối sầm vì giận dữ của ông.

"Nam tước Kato, quân chết tiệt!" ông lại rít lên.

Ánh lửa đỏ đổ dài trên một hàng những thanh gươm sắc lẻm treo trên

vách hang. Chúng lóe lên và sáng ánh trông hết sức rùng rợn. Tôi bước tới
nhìn chúng, ông Thợ Rèn Gươm ngưng hét và tiến lại gần tôi.

"Hãy ngắm gươm của ta," ông nói. "tất cả những thanh gươm sắc của

ta. Ta đã rèn chúng cho Nam tước Kato. ông Thợ Rèn Gươm của Nam tước
Kato chính là ta."

"Nếu ông là Ông Thợ Rèn Gươm cho hắn thì tại sao ông lại quát 'Nam

tước Kato chết tiệt?' " tôi hỏi.

Ông siết nắm tay chặt đến nỗi các đốt ngón tay đều trắng bệch. "Vì

không ai căm ghét Nam tước Kato bằng ông Thợ Rèn Gươm của hắn," ông
nói.

Rồi tôi thấy ông kéo lê một sợi xích sắt dài xiềng ông vào vách núi.

Dây xích khua loảng xoảng mỗi khi ông bước trên sàn.

"Sao ông lại bị xích vào núi?" tôi hỏi. "Tại sao ông không nung sợi

xích trên ngọn lửa rồi chặt đứt nó trên cái đe của ông?"

"Chính Nam tước Kato đã xích chặt ta lại," ông Thợ Rèn Gươm nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.