MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 1018

- Nhưng không có nơi nào là quê hương thật sự cho một kẻ mồ côi như
thiếp cả.
Quê hương thật sự chỉ có trong lòng thiếp mà thôi !
- Nàng đừng nói vậy ! Cụ Osugi cũng thương yêu nàng thật tình chứ ?
Otsu gật.
- Vậy nàng hãy cố gắng giữ sức khỏe, cố khỏi bệnh để giữ lấy hạnh phúc.
- Lúc này thiếp đang có hạnh phúc.
- Vậy ư ? Nếu nàng có hạnh phúc thì ta cũng có hạnh phúc. Ráng giữ lấy, vì
ta mà giữ lấy ... Otsu ...
Musashi ôm Otsu vào lòng, quên cả sự có mặt của Gonnosuke và cụ Osugi
gần đó, áp má hắn vào má người yêu:
- Nàng gầy quá !
Trên má hắn, hơi thở của Otsu nóng như lửa đốt.
- Nóng như thế này không phải là điều tốt ! Otsu, tha lỗi cho ta, tha lỗi cho
ta nhé. Có lẽ nàng cho là ta vô tình nhưng thật ra không phải thế !
- Thiếp biết chứ !
- Nàng biết ư ? Thật không ?
- Thật ! Nhưng xin chàng hãy nói với thiếp một điều, một điều thôi. Hãy
nhận thiếp là vợ chàng !
- Nói gì điều thừa ấy ? Nàng vừa bảo nàng đã rõ lòng ta rồi mà !
- Không ! Không ! Chàng cứ nói ! Nói đi, Musashi ...
Không dằn được, Otsu bật khóc nức nở.
- Hãy nói cho thiếp biết thiếp là vợ chàng trong suốt kiếp này nhé ... nhé !
Musashi, chồng yêu quý của thiếp !
Musashi ôm đầu Otsu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của nàng, khẽ gật.
Hai người đứng yên như thế, quên hết mọi sự xung quanh. Không gian và
thời gian không còn nữa. Lát sau, nhè nhẹ gỡ tay Otsu ra, Musashi bảo:
- Vợ kiếm sĩ thấy chồng ra trận không được khóc. Otsu ! Nàng hãy cười đi !
Đây có lẽ là lần cuối cùng trượng phu của nàng dự vào một cuộc tranh
phong như thế này.
Hãy tiễn ta bằng một nụ cười cho ta yên bụng.
Otsu biết giờ chia tay đã điểm. Musashi nhìn nàng lúc lâu rồi mỉm cười khẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.