MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 116

- Đi Tatsumo.
- Đi Tatsumo giờ này hả ?
- Ở đó mới có thầy lang. Đi ngựa thì chừng nửa đêm sẽ tới.
- Bác gái đau hả ?
- Không. Chủ quán hơi cau mặt. Nếu vợ con thì còn nói gì. Đây là khách
qua đường đấy chứ !
- À, người đàn bà nằm trong phòng ấy phải không ? Lúc lấy nước ở suối về
tôi có thấy.
Cậu Gon đỡ lời chị. Lần này đến lượt bà lão cau mặt.
- Phải đấy. Cô ta tạt qua quán nghỉ chân nhưng trông có vẻ sốt nặng. Tôi
mời vào phòng trong nằm, đến bây giờ cũng không đỡ. Tôi sợ còn nặng
thêm !
Cụ Osugi cắt ngang:
- Có phải cô bé khoảng mười sáu mười bảy tuổi, người mảnh dẻ không ?
- Dạ phải, cỡ tuổi ấy. Cô ấy bảo từ Miyamoto đến.
Bà lão đưa mắt nhìn cậu Gon rồi lấy tay sờ vào thắt lưng như muốn tìm vật
gì. Lúng túng một lát, bà thất vọng kêu lên:
- Thôi rồi ! Lại quên rồi !
- Chị quên gì ?
- Chuỗi tràng hạt. Tuổi già lú lấp quá, bây giờ mới nhớ ra, hình như ta để
trên ghế đẩu ở quán trà. Lúc đi vội, quên khuấy mất !
Chủ quán nhanh nhẩu đỡ lời:
- Thế để tôi quay ngựa lại lấy giúp.
- Không sao, không dám phiền bác. Bác đương đi tìm thầy thuốc kia mà.
Cứu bệnh như cứu hỏa, chớ nên trì hoãn. Để chúng tôi trở lại lấy cũng
được.
Dứt lời, Cụ Osugi liếc nhìn cậu Gon, rồi bước vội theo đường cũ trở lại
quán nước.
Hai người hối hả đi trong bóng chiều bắt đầu đổ xuống nhanh trên thung
lũng. Họ thở hổn hển, không ai nói với ai lời nào. Trong thâm tâm, cả hai đã
biết chắc đó là Otsu.
Sau khi bị nhiễm lạnh vì trận mưa ngoài sân chùa mấy hôm trước, Otsu vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.