MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 132

- Otsu !
Otsu chạy đến nắm áo hắn:
- Takezo ! Chàng nhớ cầu này là cầu gì không ? Chàng có nhớ Otsu hứa đợi
chàng ở đây không ?
- Otsu đợi ta ba năm ở đây đấy ư ?
- Vâng. Cụ Osugi và cậu Gon suýt nữa bắt được em khi em nằm bệnh ở
quán trà chân núi, nhưng may sao em thoạt chạy được và trốn đến đây. Otsu
vẫn đợi chàng.
Nàng chỉ một cửa hàng nhỏ, làm những vật kỷ niệm bằng tre đan bán cho
khách qua đường gần đó:
- Otsu kể tình cảnh họ nghe. Họ thương tình nhận cho vào giúp việc, nên
mới có chỗ trú đợi chàng đấy chứ. Hôm nay là ngày thứ chín trăm bảy
mươi, Otsu đâu có quên lời hứa !
Nàng nhìn mặt Musashi như dò xét:
- Takezo ! Chàng dẫn em theo chứ ?
Musashi thật chẳng có chút ý định gì mang theo Otsu hay bất cứ ai. Lúc này
hắn vội đi, trong lòng đã quyết muốn tìm chỗ tự mình luyện kiếm. Đến chị
hắn, người hắn thương yêu và muốn gặp mặt nhất, hắn cũng phải cố quên,
nói gì đến Otsu hắn vẫn coi là vị hôn thê của Matahachi, bạn hắn. Vả lại,
làm sao đủ sáng suốt tự buộc mình vào kỷ luật khi luôn luôn có người đi
kèm làm rộn. Những ý tưởng này mặc nhiên hiện lên nét mặt không dấu
được. Hắn hỏi, giọng hơi sẵng:
- Dẫn Otsu đi ? Nhưng đi đâu mới được chứ ?
- Thì chàng đi đâu, em theo đó.
- Cuộc hành trình của ta dài và gian khổ, không phải là một cuộc du ngoạn.
- Otsu sẽ không làm rộn chàng. Otsu chịu được chút ít cực khổ.
- Chút ít thôi ư ?
- Không. Gian khổ thế nào Otsu cũng chịu.
- Otsu ! Không phải chuyện ấy đâu. Làm sao một người muốn quyết tâm trở
thành Samurai, lại để phụ nữ đi theo được ? Kỳ lắm. Người ta sẽ bảo:
“Kìa trông Musashi, hắn là Samurai mà phải có vú nuôi đi theo chăm sóc
!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.