MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 14

Bà mẹ cho biết hai đường Kyoto và Ise đều không đi được, phải ở đây đợi
đến đầu mùa tuyết. Cô con gái cũng đồng ý, bảo mình nên tạm ẩn thân thêm
một thời gian nữa. Nó nói phải vì hàng ngày nó đi khắp nơi, không xó xỉnh
nào không biết.
- Vậy như mày ngồi nhậu nhẹt cạnh bếp là ẩn thân đấy hả ?
- Chứ sao ! Hôm trước có lính tuần qua đây lục soát trong nhà. Mày biết tao
làm thế nào không ? Tao điềm nhiên bước ra cửa đón. Thế mà chẳng thằng
chó nào biết.
Chúng nhìn qua rồi bỏ đi.
Takezo trố mắt không tin. Matahachi cười lớn:
- Nghe tao. Ra ngoài an toàn hơn là nằm trong đó rình rập từng bước chân
người qua lại, đến phát điên mất.
Rồi nó là cười nhạo báng. Takezo phân vân:
- Có lẽ mày nói phải. Cách đó xem ra hay đấy.
Tuy còn ngờ vực nhưng Takezo cũng dọn đồ lên nhà trên ở. Oko hoan hỉ ra
mặt. Bà ta có vẻ thích đàn ông, tiếp đãi chúng nồng nhiệt, nhưng có lúc đã
làm chúng giật mình vì ngỏ ý muốn gả con gái cho một trong hai đứa.
Matahachi hơi bẽn lẽn, nhưng Takezo coi thường, không để ý hoặc tìm cách
gạt đi bằng những câu nói đùa khéo.
Đã đến mùa nấm hương trổ đầy bên những gốc thông già trên rặng núi sau
trại.
Khi nấm bắt đầu thơm và mập, Takezo cùng với Akemi mang giỏ đi hái
nấm.
Cô bé đi từ gốc này sang gốc khác. Mỗi khi ngửi thấy hương nấm bốc lên ở
chỗ nào, nàng lại chạy tới, giọng hồn nhiên vang dội cả khu rừng tịch mịch:
- Takezo ! Đến đây ! Chỗ này nhiều lắm !
Nhưng chàng thanh niên chỉ đáp suông, mắt không ngớt tìm kiếm:
- Chỗ này cũng chẳng thiếu gì !
Qua đám cành thông nhỏ đan nhau, nắng thu chiếu dịu dàng xuống hai
người.
Dưới gốc thông già mát rượi, lớp thảm lá khô dầy ửng lên màu hồng nhạt
như vừa được rắc phấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.