MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 313

đi lưu lạc ở Ibuki, ăn nhờ ở đậu trong quán rượu của Oko, sau bị bạc đãi,
uất hận ra đi như thế nào, nhất nhất kể lại hết. Tuy nhiên vẫn giấu không
cho mẹ biết thời kỳ hắn làm phu vác đá cực khổ ở công trường, may vớ
được món tiền rồi bị lừa ra sao. Kể xong hắn khóc sướt mướt, cảm thấy nhẹ
nhõm sau khi thú tội.
Cậu Gon nghe chuyện, thỉnh thoảng lắc đầu:
- Hừ ... hừ ... thật không ngờ ...
Cụ Osugi thương con tuy không lộ ra nét mặt:
- Mày làm những điều thật xấu xa, nhưng đã biết hối, thôi cũng được ! Thế
bây giờ làm ăn gì ? Trông quần áo cũng không đến nỗi ... Chắc có việc làm
rồi chứ ?
- Dạ có.
Hắn đáp ngay không suy nghĩ, nhưng lại vô chữa:
- Ấy không ! Con muốn nói là không có việc đều đặn.
- Vậy lấy gì sống ?
- Con dạy võ, đánh kiếm.
Bà khách tỏ vẻ mừng rỡ, mặt tươi hẳn lên. Quay sang cậu Gon, bà nói:
- Này cậu, cháu cậu có phải con giòng không ? Nó dạy đánh kiếm đấy !
Cậu Gon vui vẻ gật đầu:
- Phải chứ ! Con nhà tông mà ! Dòng họ Honiden nhà ta, đời nào cũng có
người khí phách. Lầm lỡ chút đỉnh, bỏ qua được.
Cả hai ông bà cười vui vẻ làm Matahachi cảm thấy kiêu hãnh.
- Này con !
Giọng bà dịu hẳn lại.
- Dạ.
- Con học kiếm của ai ?
- Của Kanemaki Jisai.
- Chà ! Người dó là đại Samurai, sao nhập môn đó được ?
Nét mặt cụ Osugi càng thêm rạng rỡ. Matahachi muốn làm vui lòng mẹ, rút
trong bọc ra tờ chứng thư, lấy ngón tay cái bịt tên Kojiro đi rồi khoe:
- Mẹ coi đây này !
Cụ Osugi chăm chú đọc hàng chữ, giơ tay định cầm lấy để xem cho rõ thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.