MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 315

- Bây giờ mày đã rõ hết chuyện, và cũng hiểu tại sao chúng ta ở tuổi này
đáng lẽ được quyền nghỉ dưỡng già lại phải bôn ba như thế này. Làm con
phải hết sức rửa mối nhục của gia đình, tổ tiên. Chừng nào chúng ta không
giết được hai đứa đó, chúng ta không trở về làng vì không còn mặt mũi nào
đứng trước bàn thờ của dòng họ Honiden.
Matahachi cúi đầu, thấm thía những lời nói đầy phẫn khích ấy.
- Còn con nữa. Không trả xong mối thù này con cũng không nên về
Miyamoto làm gì.
- Con không về ! Con không muốn về làng nữa !
- Không phải chuyện ấy. Ý ta muốn nói con phải giết cho được hai đứa đó
trước khi về cáo gia tiên. Nghe rõ chưa ?
Matahachi lí nhí:
- Dạ dạ con xin làm.
- Xem chừng mày không lấy gì làm hăng hái lắm ! Sao ? Mày sợ không đủ
sức hay sao ?
Cậu Gon tiếp lời:
- Cháu đừng lo, cậu sẽ giúp một tay.
- Cả mẹ mày nữa. Ta già rồi nhưng còn đủ sức. Ta nguyền sẽ lấy đầu chúng
nó mang về làng để mọi người cùng biết họ Honiden không dễ gì chịu nhục.
Mày có thề rửa mối nhục ấy không, Matahachi ?
- Dạ có.
- Vậy tốt ! Cậu Gon, đứng ì ra đấy à ? Lại đây khen cháu cậu đi ! Nó thề sẽ
giết chết thằng Takezo và con Otsu để rửa hận đấy !
Cậu Gon không biết nói gì, cứ nhắc đi nhắc lại như cái máy:
- Tốt ! Tốt ! Vậy tốt ...
Xem chừng đã thỏa mãn, cụ Osugi chống tay đứng dậy, nhưng bà nhăn mặt
đau đớn:
- Ối, ối, đau quá !
- Gì vậy chị ?
- Ngồi lâu, đất lạnh và ẩm, phong thấp nó lại hành tôi đây !
Matahachi nhìn mẹ. Trong một lúc, tình thương và lòng hiếu thảo dào dạt,
hắn đến bên mẹ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.