MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 316

- Mẹ để con cõng.
- Con cõng ta ư ? Con tôi ngoan quá !
Hai tay bà ôm cổ con trai, nước mắt sung sướng tràn ra trên đôi má nhăn
nheo, chảy xuống gáy Matahachi:
- Đã lâu lắm, mấy năm rồi cậu Gon nhỉ ! Cậu Gon, con tôi nó cõng tôi đây
này !
Matahachi cũng sung sướng. Một cảm giác lạ lùng hắn chưa từng có bao
giờ chạy khắp cơ thể. Hắn nhún nhảy bà lão trên lưng, nói:
- Mẹ nhẹ quá nhỉ ! Nhẹ quá ! Không như tảng đá ở công trường.

CHƯƠNG 22
TRẢM NHẠN KIẾM
Con thuyền rẽ sóng lướt phăng phăng, những đợt sóng bạc đầu tung bọt

trắng xóa. Xa xa, đảo Awaiji mờ dần trong màn sương trắng đục. Gió thổi
mạnh, cánh buồm lớn kêu phần phật át cả tiếng sóng vỗ.
Vào một ngày trọng đông, vùng trung nam nước Nhật, chiếc thuyền đò chở
đầy giấy bổi và chàm từ đảo Shikoku thẳng đường về bến Osaka. Trên
thuyền, ngoài số hàng đăng ký, chắc còn hàng lậu, vì mùi thuốc lá tươi hăng
ngai ngái phảng phất khắp chỗ.
Thuốc lá bấy giờ là món quốc cấm, nhưng được nhiều người chuộng và bán
lời lắm.
Một số khách thương đi theo hàng, nhân dịp cuối năm trở về tỉnh cười nói
râm ran:
- Đại huynh khá không ? Dạo này làm ăn ra sao ?
- Cũng không tệ. Nghe nói ở vùng Sakai hốt bạc. Muốn thử thời vận, nhưng
để còn nghe ngóng ...
- Chỗ đó cần nhiều tay thợ, đâu phải cánh mình. Nếu huynh biết nghề rèn
binh khí hay làm áo giáp thì phất đấy !
Một người khác góp chuyện:
- Phải rồi ! Đệ có người bà con chuyên nghề rèn giáo và làm mộc, trước làm
ăn khá lắm ...
- Thế hả ?
- Nhưng bây giờ cũng trung bình thôi. Tụi nó học đếm rồi !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.