MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 317

- Thế là thế nào ?
- Mình chỉ bán hàng cho tụi Samurai, nhưng tụi nó càng ngày càng khó tính
và chi li. Trước kia, sau mỗi trận đánh, cứ đi mua lại những đồ sứt càng gẫy
gọng của bọn lượm xác lột đồ về sửa chữa sơ sài, thế là đem bán có tiền.
Xong một chuyến, đợi đến trận sau, những món ấy lại quay về mình. Bây
giờ tụi nó đòi thế này thế nọ, còn đếm đủ số mới mua và trả giá cẩn thận
lắm.
- Ấy cứ như mấy tay liều mạng lại hay ! Phải đi xa kiếm những món hàng
lạ. Mạo hiểm một tí, nhưng có ăn.
- Tụi Samurai thế mà đáng thương ! Nhiều gã chẳng biết bữa cơm ngon là
gì !
Nói xong hắn nhổ bãi nước bọt, lấy tay quệt ngang.
- Bọn quyền quý sống phè phỡn thật đấy, nhưng chóng chầy gì rồi cũng
phải đánh nhau, tranh đất, tranh ruộng, chết để quạ rỉa thây, sướng gì phải
không quý huynh ?
- Ừ, suy cho cùng, thời nay chỉ như chúng ta là phải. Phi thương bất phú.
Có tiền, ta làm gì cũng được !
Có tiếng cười hề hề.
- Vậy mà cũng có lúc phải cúi đầu lạy chúng nó.
- Có sao ? Lạy đôi ba cái ăn nhằm gì ! Cứ ních vàng đầy túi là an ủi rồi ! Vả
lại chúng dễ mua, phóng tiền ra việc gì chả xong.
Vài người mỉm cười gật gù. Bọn thương nhân này xem chừng buôn bán
phát đạt, quần áo mặc toàn hàng lụa đắt tiền, tấm thảm họ ngồi cũng làm
bằng lông cừu ngoại hóa.
Sau khi họ Toyotomi thua trận, tài sản của một số Daimyo bị thất tán, phần
lớn chuyển qua tay giới doanh thương hơn là vào tay phe Samurai thắng
trận. Lợi dụng nước đục thả câu, giới này phất dần. Bấy giờ, đến ngay
những kẻ buôn bán cò con nhưng khéo léo, cũng giàu có chẳng kém gì, có
khi còn hơn cả những tay Samurai bổng lộc hàng năm vài ngàn gia. lúa. Mà
bấy giờ, vài ngàn gia. lúa mỗi năm đã là phong lưu lắm !
Chuyện gẫu mãi đã chán, rảnh rỗi chẳng biết làm gì, một người đề nghị:
- Buồn quá ! Hay đánh bài chăng ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.