MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 330

Thấy Toji ở trên thuyền bước xuống, Oko vẫy gọi rối rít. Đứng ngoài trời
khá lâu, và có lẽ cũng vì gió đầu đông thổi mạnh, Oko run rẩy như chiếc lá.
Những vết nhăn trên mặt nàng hiện ra mờ mờ dưới ánh đèn và dưới lớp
phấn trắng. Toji nở nụ cười gượng gạo:
- Oko đấy à ? Tưởng nàng không đến chứ !
- Ô hay ! Sao nỡ nói vậy ? Chàng viết thư bảo em ra đón mà !
- Ờ ờ ... nhưng tưởng thư chưa đến kịp.
- Kỳ không ! Lang quân có vẻ không muốn gặp em. Có chuyện gì không
vui mà trông mặt chàng như mặt thằng đánh dậm bị cua cắp vậy ?
Toji đang buồn cũng phải phì cười:
- Thế nào là mặt thằng đánh dậm bị cua cắp ?
Oko che miệng rúc rích.
- Không, chẳng có chuyện gì đâu. Chắc tại ta say sóng nên hơi mệt. Ta lên
xóm trên, đến quán Torin nghỉ một lát, nếu còn phòng thì trọ luôn. Quán ấy
ở cũng được !
- Không, em đã thuê cáng đến đón chàng. Phu cáng đợi ngoài kia.
- Ồ, chu đáo quá ! Thế đã giữ phòng chưa ?
- Rồi. Mọi người đang đợi chàng đấy.
Toji ngạc nhiên:
- Mọi người ? Mọi người là những ai ?
- Thì anh em trong phái Yoshioka của chàng chứ ai ?
- Trời ! Nàng mời họ đến làm gì thế ? Ta tưởng chỉ có mình nàng với ta
sống vài ngày với nhau ở một nơi vắng vẻ. Bây giờ hỏng hết chuyện rồi,
làm thế nào đây ?
Hắn giơ tay bứt đầu bứt tai, luôn mồm kêu hỏng chuyện.
- Thôi, ta không tới đâu !
Oko rối rít xin lỗi:
- Em đâu có biết, mà chàng cũng không nói rõ. Họ là bạn cả mà ...
Oko đến sát bên Toji. Hắn giận dữ đẩy nàng ra. Bao nhiêu bực dọc và bất
lực cảm thấy trên thuyền bây giờ nổ bùng ra, hắn dồn cả lên đầu Oko như
nước lũ:
- Ngu quá ! Trời ơi, nàng ngu quá ! Nàng về đi, bảo phu cáng về đi. Nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.