MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 370

- Jotaro !
Có tiếng đáp và lúc sau, Jotaro chạy tới. Bộ mặt đen đủi lém lỉnh của nó
loang loáng dưới ánh nắng qua khe những cành cây trong vườn. Jotaro lấy
tay quệt mồ hôi trán, toét miệng cười:
- Ngỡ là ai. Chị gọi em làm gì vậy ?
Đột nhiên, Jotaro nhìn thấy cái túi vải Otsu để bên cạnh:
- Cái này của ai thế ?
Vừa hỏi, Jotaro vừa giơ tay định kéo cái túi, nhưng Otsu ngăn lại:
- Không được ! Không biết của ai. Để ta gọi người mang lên giao cho lão
quán.
Không được đụng đến đấy !
Bỗng từ xa, một lễ sinh chạy tới trước mặt Otsu:
- Xin mời chị về ngay. Viện chủ muốn gặp.
- Thế à. Ta về ngay đây. Nhân thể nhờ em mang cái túi này trao cho lão
quản, để hễ có ai đến hỏi thì hoàn lại cho họ.
Jotaro nhìn cái túi vải và thanh gươm người thiếu nữ lôi đi, mắt nó buồn và
môi bậm chặt. Nắng sáng rọi qua cành thưa, vài chiếc lá khô còn sót lại rủ
bóng loang lổ lên mặt Jotaro khiến miệng nó trông như mếu. Otsu nhìn
Jotaro lo lắng hỏi:
- Chuyện gì thế em ? Em nhìn gì vậy ?
Jotaro lắc đầu buồn bã:
- Không ! Em trông cái túi và thanh gươm, lại nhớ đến thầy em !
Nghe Jotaro nói, Otsu không nén được xúc động, mắt đỏ hoe. Nghe lời
Takuan, nàng đã cố quên con người ấy, nhưng hình ảnh Musashi vẫn luôn
luôn ám ảnh. Lời nói của thằng bé khơi dậy sự nhớ thương mãnh liệt làm
Otsu đau khổ vô cùng.
Nàng có cảm tưởng nó như cơn đau răng, lúc bận quên đi thì thôi, nhưng hễ
ai động đến thì nhức nhối. Nỗi đau nhọn sắc tựa gai đâm sâu vào vết thương
chảy máu. Takuan chưa yêu, hay không biết yêu là gì, hiểu thế nào được
tâm trạng của nàng lúc ấy. Nàng đưa tay áo lên chùi nước mắt, lầm lũi bước
đi. Có lẽ nàng phải bỏ nơi này, dù gian nan đến mấy cũng chịu, chỉ cốt nhìn
mặt người yêu, ghé đầu vào ngực người nàng thương nhớ. Vui buồn lẫn lộn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.