CHƯƠNG 45
GIĂNG BẪY
Trăng vừa ló khỏi ngọn cây, đồ chúng Yoshioka đã chia thành nhiều
toán trèo lên đồi Sinh Minh, nhằm hướng cổ tùng tiến tới.
Họ đi yên lặng dưới trăng, chập chờn ẩn hiện. Bóng họ lúc đổ dài, lúc khuất
lẩn vào những bụi cây mọc tràn ra cả sơn đạo, hình thù cổ quái.
Xa xa, cắt trên nền trời trong vắt, gốc tùng to lớn, tàng lá rậm rạp mọc
chênh vênh bên bờ vực sâu. Bóng tùng che lấp ánh trăng khiến vực tối om,
đã sâu lại càng thăm thẳm.
Trên tàng cây, sườn núi đá dốc gần như thẳng đứng. Chỗ đó chỉ có loài
vượn ở; họa hoằn, vào những ngày hè nắng ráo mới thấy một hai gã tiều
phu mạo hiểm trèo lên kiếm củi. Sơn đạo khúc khuỷu. Mưa, tuyết từ thượng
nguồn đổ xuống hàng năm cày nát mặt đường, để lại nhiều vết ngoằn ngoèo
sâu hoắm lẫn với những hòn quái thạch rải rác.
Đệ tử Yoshioka leo dốc một cách khó nhọc. Nhìn lên, về phía gốc cổ tùng
đã có ánh lửa lập lòe, bóng nhiều người thu hình ngồi im lìm bên các tảng
đá trông như những con cua đêm rình mồi trên bãi cát.
- Anh em đến có vậy thôi à ?
- Còn một số đi sau, cùng với Genzaemon lão tiền bối.
- Hơi ít. Ta dự trù khoảng trăm rưởi, nhưng đây chỉ được nửa số ấy thôi chứ
mấy.
Người kia quay lại lẩm nhẩm tính:
- Quả vậy ! Không ngờ anh em đến ít thế !
- Hừ ! Kể cả số người đến trễ, có lẽ cũng chỉ được tám chục.
Một đệ tử nói:
- Người đời thường phù thịnh chứ ai phù suy ? Nhiều mà không dùng được
thì thà ít mà có bản lĩnh và hết lòng với môn phái lại hơn.
- Huynh đệ nào vừa nói thật chí lý. Ta thấy anh em có mặt ở đây đều là
những hảo thủ trung thành, vậy cứ chờ xem.
Tuy đã tự trấn an như vậy nhưng đa số vẫn không yên bụng. Nghĩ đến chiêu
kiếm thần tốc của Miyamoto Musashi sau sân chùa Kim Các đã đưa
Denshichiro và Yoichibei sang bên kia thế giới chỉ trong nháy mắt, họ còn