MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 654

lần. Nhiều lúc mất bình tĩnh, hắn muốn giết phứt bà đi cho rồi, nhưng nghĩ
lại thì không nỡ, nhất là lúc này bà yếu trông thấy, đi không được mà cũng
chẳng thốt ra tiếng.
Nhớ lại những lời nói độc địa của bà Honiden, Miyamoto Musashi mỉm
cười. Bây giờ nằm yên như thế kia, không rủa xả được, chắc bà tức lắm.
- Đường núi khấp khểnh mà con bò lại gầy. Bà chịu khó một chút, đến tỉnh
Omi, con tìm thầy và mua thuốc trị thương cho bà.
Bà Honiden vẫn im lặng.
- Hay là bà ngồi xuống vệ đường này nghỉ, cho nó giãn gân cốt ...
Rồi không đợi trả lời, Miyamoto Musashi buộc bò vào gốc cây, đỡ bà lão
xuống. Bà dựa đầu vào thân cây, tóc xõa rũ rượi, gạt tay Miyamoto Musashi
ra, miệng lẩm bẩm câu gì không rõ.
Buổi sáng đầu mùa hạ đẹp vô cùng. Gió ấm mơn man và ở dưới chân đồi,
mặt hồ Biwa lóng lánh như tấm gương trong.
- Chắc bà khát ? Miyamoto Musashi vừa hỏi vừa tháo đẫy. Con có mang
nước và cơm nắm. Bà ăn một chút cho đỡ đói nhé ?
Bà Honiden vẫn bướng bỉnh lắc đầu.
- Từ hôm qua bà chẳng ăn uống gì. Như thế thì càng bệnh thêm thôi. Quanh
đây không có thầy thuốc, chứ nếu có, con đã mời đến chữa cho bà rồi. Hay
con chia đôi phần ăn này, bà dùng với con một nửa ?
- Không đời nào !
- Bà nói gì ?
- Ta dù có chết đói, xác để cho quạ tha chứ không đời nào ăn cơm của kẻ
thù !
Rồi quay đi, bà nhổ bọt.
Miyamoto Musashi lắc đầu. Hắn không lấy thế làm giận, chỉ tội nghiệp cho
bà lão.
Không ngờ sự hiểu lầm của bà sâu xa và dai dẳng đến thế. Có lẽ nếu gặp
con trai, sự tức giận ấy sẽ giảm bớt và giúp bà thông cảm với hắn hơn.
Miyamoto Musashi nghĩ bà đã giã, cũng như mẹ mình nên hắn cố tìm lời an
ủi:
- Bà nghĩ lại đi. Bà yếu lắm, phải ăn chút gì để sống mà gặp Matahachi chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.