cánh bướm ấy là ... Otsu.
Bỗng những tiếng cười nói xôn xao phía ngoài vọng vào làm Miyamoto
Musashi chú ý:
- Bọn ấy hữu danh vô thực.
- Ừ. Ypshioka trước tiếng nổi như cồn, bây giờ tệ quá. Đời nào cũng thế,
xem ra hậu duệ không bằng tổ phụ. Yoshioka ở đời thứ ba này không còn
được ai kính trọng nữa.
- Đúng vậy. Con cháu không đáng an táng cạnh tiền nhân.
- Sao không ? Khi chết tớ sẽ được táng gần mộ cụ tổ nội tớ ở đồi này.
Tiếng cười ha hả:
- Chúng mình là những thằng thợ đá thì kể làm gì ! Ấy là nói chuyện các
nhà quyền thế, có danh vọng kia. Như Yoshioka ... như Ogasawara
Genshinsai …
Bọn công nhân chất phác này, ngày nào cũng vào khoảng cuối giờ mùi,
thường kéo nhau lên quán nhấm nháp vài ly rượu trước khi tản mát về các
ngả trong xóm. Họ cười nói oang oang, bàn đủ mọi thứ chuyện. Những
ngày gần đây, chiến tích của Miyamoto Musashi, một mình chống cự với cả
phái Yoshioka, là đầu đề cho bọn họ bàn tán không dứt.
Một anh thợ đá còn trẻ hoa chân múa tay, thuật lại những chiêu kiếm của
Miyamoto Musashi cứ như thật. Y kể vanh vách danh tính các cao thủ
Yoshioka bị người “anh hùng dân gian” (danh từ của y) giết ra sao, sự tấn
công vũ bão của người anh hùng ấy vào đám đồ chúng Yoshioka như vào
chỗ không người như thế nào khiến cả bọn gật gù tán thưởng. Chuyện này
chắc y kể đã nhiều lần và mỗi lần kể lại thêu dệt thêm vài chi tiết mới nên
cử tọa khoái lắm, nhất là kèm theo lời tường thuật, y còn lấy cái chổi ở góc
phòng, bắt chước biểu diễn những chiêu kiếm ấy một cách sống động nữa.
Bọn thợ đá chăm chú ngồi nghe không để ý tới bốn người đàn ông vừa
bước vào quán. Họ ăn mặc ra dáng kiếm sĩ nhưng ba người khoác tăng bào
đen phái Hiei, còn một người trẻ tuổi cao lớn lại trang phục diêm dúa và sặc
sỡ như con nít, lưng đeo kiếm dài. Người trẻ tuổi ấy chính là Sasaki Kojiro
“Ganryu”.
Cả bốn hách dịch ngồi vào bàn ngay ngoài hiên, khinh mạn nhìn bọn thợ đá