- Vâng, cô sửa soạn là vừa, em xong ngay bây giờ.
Jotaro nhảy chân sáo xuống bếp. Nó ăn vội vàng rồi lên nhà, nhưng ngạc
nhiên thấy Otsu vẫn còn ngồi bên cạnh bàn ngoài hiên, bất động.
- Kìa ! Sao cô không sửa soạn đi ?
- Có lẽ cô không đi đâu, em ạ !
Jotaro sửng sốt:
- Sao vậy ? Lúc cô muốn gặp thầy em, lúc lại không, thế là thế nào ?
Otsu cầm tay Jotaro kéo xuống ghế.
- Cô nghĩ kỹ rồi. Cái đêm gặp thầy em trên núi, cô đã nói hết những điều u
uẩn trong lòng. Thầy em có lý tưởng riêng và không muốn sự gì ràng buộc.
Trên đời này, có lẽ thầy em và cô chẳng bao giờ còn cơ hội gặp nhau nữa.
Cô không rõ có phải thầy em muốn ẩn giấu tung tích hay không nhưng
được biết ông đã thoát hiểm là cô yên tâm rồi.
Nếu thầy em không cho người đến tìm cô thì cô gặp ông bây giờ chỉ làm
phiền ông mà thôi ...
- Vậy nếu không ai đến tìm cô, cô sẽ sống thế này mãi à ?
Otsu gật.
- Ứ ! Không được !
Jotaro dậm chân phản đối.
Otsu phân vân chẳng biết có nên giải thích cho thằng bé hiểu rõ ý mình
không, nhưng nhìn nét mặt hờn giận của Jotaro và nghĩ đến lòng nhiệt
thành của nó, nàng không thể không nói. Vả nó đã lớn, có lẽ giãi bày tâm sự
cho nó hiểu càng làm tăng sự cảm thông giữa hai người.
- Jotaro. Em đã biết đấy. Cô yêu Miyamoto Musashi với tất cả tâm hồn.
Trước đây cô tưởng mối tình không được đáp ứng, nhưng sau khi gặp lại
thầy em sau gần năm năm xa cách, cô đã hiểu và tin cậy ở chàng vô cùng.
Miyamoto Musashi với cô bây giờ như cây liền cành, dù phải xa nhau hàng
vạn dặm hay có bị chia lìa vì cái chết thì hai người cũng vẫn như một. Cho
nên cô không thấy cô độc nữa. Cô có thể cứ sống như thế này suốt đời để
cầu nguyện cho thầy em tìm được con đường muốn đi và đạt được lý tưởng
thầy em theo đuổi ...
- Cô nói dối ! Thế sao cô vẫn muốn gặp ông và khi không được gặp, cô lại