MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 709

phương này.
Thấy thằng bé tứ cố vô thân lại tỏ ý sợ hãi, Daizo tiên sinh dẫn nó theo,
may ra trên đường đi, tìm gặp được người mà nó gọi bằng cô, tên là ...tên là
...
- Otsu.
- Phải rồi ! Otsu ! Thằng bé ấy đối với tráng sĩ là thế nào ?
- Nó là học trò tại hạ.
- Thật tiếc ! Nếu tráng sĩ đến sớm chút nữa thì gặp. Daizo tiên sinh mới đi
khoảng đầu giờ dần.
- Các hạ biết tiên sinh đi đâu không ?
- Khó mà biết được. Vì cửa hiệu chúng tôi không giống các hiệu khác nên
chủ nhân ít khi ở nhà. Mỗi năm hai lần, vào mùa xuân hay mùa thu, những
kẻ hái thuốc trên núi mới mang thuốc xuống giao để chúng tôi bào chế. Lúc
ấy mới bận. Còn những tháng khác, Daizo tiên sinh thường đi du ngoạn các
nơi, khi thì suối nước nóng, khi thì chùa miếu, chỗ nào cảnh đẹp lại dừng
chân nghỉ vài ngày, có khi hàng tuần khó mà lường trước.
Lần này chắc tiên sinh đi thăm thiền viện Zenkoji rồi tiện đường đến Edo,
nhưng đấy chỉ là dự đoán, chủ nhân chúng tôi không nói rõ đi đâu bao giờ.
Tráng sĩ dùng trà ?
Musashi gật đầu cảm ơn. Người đàn ông mang trà ra, Musashi lại hỏi thêm
về niên kỷ cùng vóc dáng Daizo.
- Ồ ! Tráng sĩ gặp chủ nhân tôi thì nhận ra ngay. Ông đã quã ngũ tuần
nhưng còn khoẻ, dáng đẫy đà, da đỏ hồng và mặt có vài vết rỗ, thái dương
bên phải tóc hoa râm hơi thưa ...
- Thế y phục ra sao ?
Người kia gật gù:
- Ờ ...ờ ...Tráng sĩ có hỏi mới nhớ. Lần này ông vận y phục đặc biệt:
kimono bằng vải sọc Trung quốc đặt mua ở Sakai riêng cho cuộc hành trình
này. Mới nhập cảng, ít người biết, có khi chưa ai mặc cũng nên. Tráng sĩ
thấy là nhận ra tức khắc.
Nghe mô tả, Musashi cũng mường tượng được phong cách của Daizo và có
đôi chút khái niệm về nếp sống của ông. Hắn uống cạn chén trà, cảm ơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.