người làm công rồi ra khỏi hiệu.
Nắng chiều chênh chếch. Musashi tự nhủ cứ đà này thì không thể nào đuổi
kịp Daizo trước khi trời tối nữa rồi, nhưng nếu đi tới khuya để sáng sớm
hôm sau trèo lên đèo Shiojiri thì có thể đợi Daizo ở đó được.
Gần đến chân đèo, ánh tà dương đã tắt hẳn. Màn sương mỏng xanh phơn
phớt đã bắt đầu phủ lên mặt lộ. Trong bóng núi đổi màu đen sẫm, đây đó
vài đốm lửa tiều mới nhóm càng làm tăng vẻ cô tịch đìu hiu của vùng sơn
dã.
Còn đến năm chục dặm đường nữa mới đến đèo, Musashi cứ lầm lũi đi,
mặc cho bóng tối bao vây tứ phía. Đi đã lâu, xem chừng thấm mệt, gặp một
tảng đá nhẵn, hắn ngồi xuống giở lương khô ra ăn rồi nằm nghỉ ngay trên
tảng đá.
Gió mát hiu hiu, Musashi lâng lâng dõi theo những vì sao nhấp nhánh và
ngủ quên lúc nào không biết.
Giấc ngủ của người kiếm khách Giang hồ say và lâu, mãi đến khi nghe
những tiếng nói lào xào, hắn mới tỉnh.
Trời đã sáng rõ. Musashi nhỏm dậy nhìn quanh không thấy ai. Ngôi miếu
nhỏ chênh vênh trên mỏm đá ở đỉnh đèo trông càng nhỏ giữa cảnh bao la
của trời đất.
- Lên đây ! Lối này ! Tiếng đàn ông vọng lại. Ở đây trông thấy núi Phú Sĩ !
Musashi quay nhìn tứ phía. Quả nhiên, sau lưng hắn, lềnh bềnh trên một
biển mây, ngọn Phú Sĩ uy nghi hồng rực phản chiếu ánh thái dương vừa hé.
Núi cao và hùng vĩ, trên ngọn tuyết phủ trắng xóa, có giải mây năm sắc vắt
ngang mang một vẻ đẹp huyền bí hắn chưa bao giờ thấy. Musashi kêu lên
khoái trá. Từ nhỏ, được xem nhiều tranh vẽ cảnh Phú Sĩ sơn, hắn cũng có
đôi chút ý niệm, nhưng đây là lần đầu tiên được thấy tận mắt ngọn danh sơn
này. Và cảnh thật gợi trong lòng hắn nhiều hoài cảm bao la khiến hắn xúc
động vô tả.
Từ sau trận chiến dưới gốc cổ tùng, đôi khi Musashi đã dám có ý tưởng cao
ngạo trên đời này mấy ai đủ khả năng là đối thủ của hắn. Nhưng trước cảnh
thiên nhiên hùng vĩ, trước vẻ sáng lạn huy hoàng và bền vững của ngọn Phú
Sĩ sơn, niềm ý thức sự nhỏ bé của mình và sự phù du của kiếp sống khiến