MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 711

hắn tự thẹn đã đặt quá nhiều quan trọng vào những võ công đạt được.
Thiên nhiên là cái thước để con người tự lượng. Hạt cát trên sông Hằng,
thân phận con người là thế trong cái trình tự tạo hóa đã an bài, không cách
gì thoát khỏi. Mặc cảm tự ti xâm chiếm lòng hắn, Musashi quỳ xuống chắp
tay cúi đầu lâm râm khấn nguyện xin được tha thứ về những ý tưởng ngạo
mạn của mình, đồng thời cầu cho vong hồn mẹ hắn an nghỉ đời đời, chị hắn,
Otsu và Jotaro được an lành trong cuộc sống. Sau hết, lại xin tiền nhân phù
hộ cho hắn đủ nghị lực làm rạng danh tổ quốc và dân tộc, dù công nghiệp
ấy hắn không dám sánh cùng núi non hùng vĩ trước mặt.
Nhưng cầu nguyện xong, nhìn lưỡi gươm bên sườn, hắn lại có ý tưởng
khác. Ừ, con người nhỏ bé thật, nhưng cái gì đã khiến cho con người ý thức
được mình nhỏ bé ? Thiên nhiên chỉ cao cả qua nhãn tuyến của con người.
Thần linh chỉ hiện hữu khi cảm thông được với người. Chính con người,
sinh vật có tâm linh và ý thức chứ không phải gỗ đá vô tri, đã phát hiện ra
sự cảm thông ấy. Cho nên con người nếu hợp nhất với thiên nhiên, không
phân chia nhĩ, ngã, không phân biệt với ngoại cảnh, biết lấy cái tâm bình
đẳng với vũ trụ, cái tâm chân như của nhà Phật để làm căn bản hành động,
thì khó gì không thực hiện được những công nghiệp vĩ đại ? Và với thanh
kiếm ba thước này, hắn đâu còn nhỏ bé so với ngọn Phú Sĩ sơn kia ...
Nghĩ đến đấy, Musashi khoan khoái lạ thường. Tuy cách xa trăm dặm, ngọn
núi dường như gần gũi hơn, trên cùng một bình diện với hắn.
Tiếng chân người rộn rịp cùng với tiếng gọi nhau í ới càng lúc càng gần.
Dưới chân đèo, khách hành hương, tay nải, vai gánh đã thấy đông.
Musashi nghĩ thầm “Sớm muộn gì Daizo cùng với Jotaro cũng qua đây, nếu
lời dự đoán của người làm công là đúng. Có lẽ nên thảo vài chữ để lại chỗ
này, may ra thằng bé để ý. Mình lên mỏm đá cao trên kia nhìn xuống bao
quát được khoảng núi rộng hơn và thấy họ dễ hơn”. Bèn lấy miếng vải và
bút mực trong bọc ra viết vội:
“Daizo tiên sinh nhã giám, vãn bối là sư phụ tiểu đồng cùng đi với tiên sinh.
Rất mong gặp tiên sinh ở miếu trên đỉnh đèo, xin tiên sinh lưu ý”. Rồi buộc
vào cành cây và rời khỏi tảng đá.
Đi được một quãng bỗng nghe phía dưới có người nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.