Musashi nghe, không lấy gì làm tin tưởng lắm, nhưng cũng bảo:
- Vậy tốt, các chú đi tìm ngay đi !
- Rồi ! Làm ngay !
Một tên dáng chừng đầu nậu, họp cả bọn dưới gốc cây, chỉ trỏ người này kẻ
kia có vẻ phân công cho từng đứa một. Chúng gật gù cười nói, đoạn tên đầu
nậu đên bên Musashi, xoa hai tay vào nhau, lễ phép nói:
- Nô tài đã cắt đặt xong cả rồi, chỉ còn chuyện này hơi khó xử. Ờ ... à ... khó
nói quá! À ... à ... chắc khách quan cũng biết, bọn này là thợ thất nghiệp,
tiền bạc không có, từ sáng chưa được hột cơm nào. Nhịn đói mà chạy việc
cho khách quan thì sợ không được việc, khách quan lại quở trách. Vậy xin
ứng trước cho nửa ngày công, nếu hơn chút đỉnh thì càng tốt để bọn nô tài
ăn chút gì dằn bụng trước khi đi. Xin bảo đảm với khách quan thế nào cũng
tìm thấy.
Musashi tính nhẩm rồi gật đầu:
- Thế cũng được. Ta cũng có ý định đưa trước cho các chú một số tiền nhỏ.
Bao nhiêu ?
Tên kia đưa ra một con số. Musashi thấy cao hơn số tiền hắn có thì khựng
lại. Hắn cũng biết giá trị của đồng tiền nhưng sống một mình, không thân
thích phải giúp đỡ, nhiều khi hắn chẳng để ý đến tiền bạc. Trên bước đường
Giang hồ, gặp người ái mộ ủng hộ chút ít để chi phí thì tốt, bằng không, vào
ở đậu trong chùa hoặc ngủ qua đêm trong rừng hay bờ suối, có khi quên cả
ăn, hắn cũng không quản ngại.
Những ngày gần đây, Otsu nhờ được sự giúp đỡ của Mitsuhiro, đã xuất tiền
ra lo hết mọi việc chi tiêu, hắn chẳng phải để tâm gì đến. Như một người vợ
hiền, thỉnh thoảng nàng lại còn bỏ vào bọc hắn ít bạc vụn để làm tiền túi.
Musashi khều số bạc ấy ra, chỉ giữ lại chút đỉnh, còn bao nhiêu đưa cả cho
tên phu đầu nậu. Mặc dầu hy vọng được nhiều tiền ứng trước hơn, gã phu
cũng không từ chối và bằng lòng đi tìm, vì “cảm tình đặc biệt” với khách.
- Khách quan tới đợi ở tam quan chùa Musashi Phật, tụi này sẽ tới đó trước
khi mặt trời lặn.
Nói đoạn, cả bọn chia nhau số bạc, rồi giải tán đi các ngả.
Một mình chẳng biết làm gì, Musashi thả bộ quanh vùng, thăm trấn