MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 744

- Này ! Lại toán nữa mới đến kìa !
Gã tiều phu cười trỏ đoàn phụ nữ phục sức diêm dúa dắt nhau nối gót lên
đồi.
Quần áo và khăn choàng đầu của họ bám đầy bụi cát. Đoàn phụ nữ đi có lẽ
đã từ sớm lắm, bây giờ sắp trưa rồi mới đến lưng chừng đồi. Họ vào khoảng
đôi ba chục kỹ nữ, già có trẻ có, di chuyển từ Kyoto đến Edo như đoàn hát
dạo. Theo sau là một số gia nhân gồng gánh vật dụng linh tinh và mấy con
ngựa thồ những sọt tre nặng trĩu. Một lão tráng tuổi chừng năm mươi đi tới
đi lui đốc thúc. Nhìn cách ăn mặc và dáng điệu rõ ra phong cách chủ nhân
có tiền bạc và quyền thế. Mặt trời lên cao, không khí oi ả, lão tráng ra lệnh
mọi người dừng lại nghỉ.
- Nàng nào đau chân thì thay tất dày và buộc quai dép cho chặt vào. Đừng
than.
Trông người ta đi chân đất kia kìa, ai kêu la gì đâu !
Có tiếng phản đối:
- Nhưng chúng em chưa quen !
- Chưa quen rồi sẽ quen !
Nghe giọng bẳn gắt, hiển nhiên lão đương gặp khó khăn trong việc đốc thúc
toán kỹ nữ đàn em. Lão tên Shoji Jinnai, trước là kiếm khách, sau không
biết vì lý do gì lại bỏ nghề kiếm, quay sang mở kỹ viện. Khôn ngoan và thủ
đoạn, Jinnai được lòng các nhà quyền quý. Đánh hơi thấy Edo là đất có
tương lai, lão chạy chọt xin mở một kỹ viện và quyết định di chuyển tất cả
số đàn em đến đấy.
Quay sang Onao, một mụ tào kê sống lâu trong nghề, lão bảo:
- Mụ đem cơm ra chia thôi. Đến giờ ăn rồi.
Cơm mang đến, được chia thành từng nắm, gói lá sồi cùng với đậu ngọt
phân phát cho mọi người. Không có nước trà, các nàng vươn cổ ra nuốt,
mắt trợn trừng, mồm đánh chem chép.
- Chà ! Bữa cơm này sao mà ngon thế !
Giọng chế giễu đượm chút hờn tủi của một nàng khiến bữa cơm đột nhiên
trở nên buồn tẻ, nhưng cũng không lâu. Lát sau tiếng đùa giỡn lại đã nổi lên
ở một vài chỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.