MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 748

Jinnai nhìn cô bé. Lão cũng bùi ngùi thương xót, nhưng óc thực tế của lão
mạnh hơn:
- Thái độ ấy không phải là một thái độ đứng đắn. Nghĩ kỹ đi. Nếu ngươi đổi
ý trước khi đoàn đến Edo thì cũng chẳng can gì, ta không đòi tiền cơm của
ngươi đâu.
Ở Tako, cũng ngày hôm ấy, một lão ông quắc thước và một thiếu niên tuổi
chừng mười lăm lững thững đi về phía Hà Châu. Theo sau là một gia nhân
quẩy cái rương lớn đựng đồ nhật dụng.
Qua một ngôi chùa, cả ba rẽ vào nghỉ chân. Lão ông ngoạn cảnh vườn, tò
mò đọc từng tấm bia, ngắm từng gốc cổ thụ và chiêm ngưỡng lối kiến trúc
vững vàng cũng như những đường cong cân đối của mái chùa đã phủ rêu
lốm đốm.
Đoạn vào tiền đình dùng trà, ông xin cúng một số tiền. Vị tăng già mang sổ
đến.
Thấy dưới số tiền khá lớn, có ghi tên họ và địa chỉ thí chủ:
“Daizo, nhà bào chế dược thảo, Narai”, vị tăng kinh ngạc gọi chú tiểu mời
trụ trì ra nghênh tiếp. Suốt trong vùng, không ai lạ gì danh tình Daizo, một
thương gia giàu có, rất sùng đạo và hào phóng.
Trong những dịp hành hương, không đền chùa nào ông đến viếng mà không
được ông cúng hiến tiền bạc, thường là vàng, có khi hàng chục lạng. Chỉ có
Trời Phật và chính ông mới biết ông cúng như vậy là vì lòng kính ngưỡng
thật sự hay chỉ vì háo danh và húng của.
Thấy chẳng mấy khi may mắn được tiếp đãi một ân nhân như thế, vị sư trụ
trì lưu ông lại, định đích thân mở cửa kho bảo vật để ông xem những cổ khí
và Phật tích hiếm có, nhưng Daizo một mực từ chối, xin cáo biệt chờ dịp
khác thuận tiện hơn.
Đến Hà Châu, trời còn sáng. Đường chính trong trấn thưa người đi lại,
nhưng nhiều quán xá đã lục tục lên đèn. Ở Hà Châu, đường này có lẽ có
nhiều lữ điếm và buôn bán sầm uất nhất.
Daizo quay sang hỏi thiếu niên đi cạnh:
- Jotaro ! Ngươi muốn đến lữ điếm nào ?
- Lữ điếm nào cũng được, miễn đừng ở chùa thôi !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.